Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 122: Chương 122: Trên người cô có thuốc nổ




Hắc Gia và hai gã này ghê tởm, bản lĩnh của Cố phu nhân so với nữ quân nhân kia thật chênh lệch quá lớn.

“Của nợ, nôn vào tay tạo, phát tởm” Gã ghê tởm quẹt tay lau vào quần áo cô.

“Mịa, đống dưới đất đều là cô ta nôn ra đấy à?!” Một gã khác tức tối kêu ca, cảm thấy dưới chân dính nhơm nhớp. Với tình hình trước mắt, gã không biết có thoát thân được không, giờ lại còn phải cực khổ làm việc ghê tởm này.

Hắc Gia hung hãn quát: “Cằn nhằn cái gì, muốn giữ được mạng thì mau làm việc đi!”

Lâm Thiển nôn ra cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mở miệng oán trách, “Các người mới ghê tởm, cũng là con người mà lại làm những việc hèn hạ như súc sinh, các người không sợ... uổng công cha mẹ sinh thành hay sao?”

“Cô nói gì?”

“Tôi nói, các người còn bẩn thỉu hơn đống nôn của tôi!”

Hắc Gia lập tức bốc hỏa, toàn bộ hận thù với Cố Thành Kiêu ùn ùn bốc lên, “Buộc hết lên, buộc cho nhiều vào”

Lâm Thiển còn tưởng hắn nói buộc cái gì, vụng về cúi đầu. Mẹ ơi, vừa nhìn thấy cô đã hồn vía lên mây, trợn to mắt hết cỡ nhìn chằm chằm.

Đống đồ xếp thành hàng kia thế nào lại giống cái thứ bọn bắt cóc hay dùng trong phim vậy?!

“Nếu không nghe lời thì nổ tan xương nát thịt!” Hắc Gia nghiến răng nghiến lợi dọa.

“.” Đầu óc Lâm Thiển trống rỗng, bị dọa sợ đến nhũn cả chân, chẳng phải thứ này nồng nặc mùi thuốc nổ sao?

Lâm Thiển nhanh chóng bị đẩy ra, đến bên ngoài hít được không khí trong lành tươi mát, cô lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Khoang tàu bên dưới vừa trống tránh vừa buồn chán, càng làm cho cơn say sóng tệ hơn.

Bốn phía đều là biển rộng bao la, bầu trời với mặt biển gần như hòa vào nhau, không nhìn ra đường chân trời. Biển trời giao hòa với nhau vô cùng hùng vĩ.

Nhưng vẻ đẹp mênh mang này lại làm cho cô cảm thấy choáng ngợp.

Hắc Gia đi trước, hai gã kia không nói một lời áp giải hai bên. Cô thấp thoáng nhìn thấy xa xa bóng dáng một người đàn ông đang đứng trên đỉnh du thuyền.

Người cao lớn đứng ở tầng trên cùng, lại còn đứng bên cạnh một tên vừa mập vừa lùn, hai người đối lập càng làm nổi bật hình dáng cao lớn của anh.

Nemo, đó là Nemo, Lâm Thiển đang căng thẳng cũng kích động không kiềm chế được.

Anh đứng đó giữa gió trời, ánh mắt kiên định nhìn cô. Cách xa như vậy mà cô vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn nóng trực của anh.

Tuy khuôn mặt là của Nemo, nhưng hình dáng ấy là hình dáng cô quen thuộc nhất. Gió mạnh thổi tóc cô bay tán loạn ra phía trước, tầm nhìn lập tức bị chắn.

Cô không rõ tình hình hiện tại ra sao nên cũng không dám gọi anh.

Cố Thành Kiêu cũng đã thấy cô, cơ thể gầy gò, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi môi trắng bợt, ánh mắt hoảng loạn. Thế nhưng điều quan trọng nhất chính là một bằng thuốc nổ bị buộc quanh người cô. Anh như muốn nổ tung ngay lập tức.

“Sa Khôn, mày đã làm gì?” Giọng nói không lớn nhưng vô cùng dữ dằn. Anh ở trên con tàu này mà không hề biết Lâm Thiển cũng ở đây.

Anh yêu cô, nâng niu cô, chăm sóc cô như con gái mình, có lỡ để cho cô ấm ức chịu khổ một chút cũng làm anh day dứt khôn nguôi. Vậy mà giờ đây cô lại bị bọn chúng hành hạ đến mức tàn tạ như vậy, anh thật muốn phát điện.

Sa Khôn cợt nhả nói: “Tao chẳng làm gì cô ta cả, cô ta cũng không bị sứt móng tay móng chân nào, chẳng phải đúng như ý người hoàn toàn không bị tổn hại của mày sao?”

Cố Thành Kiêu căm tức gườm gườm nhìn hắn, khó mà nhịn nổi nỗi hận thù trong lòng.

Lâm Thiển bị đẩy lên trước, lúc này mới nhìn thấy Trịnh Tử Kỳ nằm trên boong thuyền, mặt sàn xung quanh đều là máu. Quần áo trên người Trịnh Tử Kỳ cũng nhuốm đầy máu, không biết vết thương từ đầu mà máu chảy khắp nơi.

Hai chân cô run lẩy bẩy, cả người cũng run bần bật, nhưng cho dù cô có tái nhợt đi chăng nữa vì sợ nhưng cô không muốn ngã gục xuống trước mặt Cố Thành Kiêu và Trịnh Tử Kỳ, dù có chết cũng phải chết một cách oanh oanh liệt liệt.

Trước mặt tình địch, cô cũng có lòng tự trọng, vì yêu mà lo giữ gìn cẩn trọng từng chút.

“Tao mang người ra rồi, trực thăng đâu?” Sa Khôn hỏi, thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi cho bọn chúng.

“Tao không mang theo điện thoại di động, không cách nào liên lạc

Sa Khôn lẳng lặng rút điện thoại di động của mình ném cho anh, “Đừng hòng kiếm cớ, nhanh lên đi!” Cố Thành Kiêu cầm điện thoại di động, bấm số của trung tâm chỉ huy, “Alo”

“Sếp, tôi Tử Tuấn đây”

“Sao không bảo vệ tốt Lâm Thiển?”

“Thật xin lỗi..”

“Hiện tại nói xin lỗi thì còn ích gì?

Trong lúc nói chuyện, Thẩm Tự An ngồi ở máy theo dõi lập tức liên tục gõ các câu lệnh, sao chép dữ liệu từ chiếc điện thoại di động xuống.

Trịnh Tử Tuấn cố tình kéo dài thời gian, hỏi: “Lão Đại, Tử Kỳ thế nào rồi?”

“Vết thương nhỏ, không chết được”

Sa Khôn bỗng nhiên nổi đóa quát lên, “Đừng có lảm nhảm, vào chuyện chính đi!”

Cố Thành Kiêu kìm nén cơn giận, nói: “Mất bao lâu mới có thể điều động một chiếc trực thăng tới đây?”

“Nhanh nhất cũng phải nửa giờ”

Ánh mắt Cố Thành Kiêu thâm trầm như hồ nước sâu quay sang nhìn Sa Khôn, “Nửa giờ”

“Không thể chờ lâu như vậy?

“Muốn an bài, muốn xin phép, muốn lên lịch, không phải tất cả đều cần thời gian sao?”

Sa Khôn không tin, cười nói: “Đừng làm như tạo là trẻ lên ba. Ở địa bàn của tao, công cụ giao thông chính là máy bay trực thăng, mày không cần cố tình câu giờ. Trong vòng mười phút mà không thấy trực thăng bay tới, tạo sẽ thả người đẹp Trịnh xuống biển, mười lăm phút vẫn không thấy, tao sẽ lập tức cho nổ tung chỗ thuốc nổ trên người Cố phu nhân, để mọi người cùng thăng luôn”. Truyện Full

Lúc này Trịnh Tử Tuấn cất lời: “Lão Đại, có thể được”

Cố Thành Kiêu hiểu ý, “Được, mười phút, lập tức thu xếp”

Khóe miệng Sa Khôn khẽ nhếch lên cười thỏa mãn. Hắn không cam lòng với số phận chó cùng bứt giậu, từ trước đến giờ chưa bao giờ chịu khuất phục số mệnh.

Đằng kia Trịnh Tử Kỳ vẫn nằm trên mặt sàn, máu tươi tràn ra boong thuyền ngày càng nhiều, dần dần tụ thành vũng lớn, một ít máu văng ra bên ngoài theo nhịp lắc lư của du thuyền.

Trịnh Tử Kỳ thở thoi thóp, không còn phách lối như trước.

Lâm Thiển đang ở gần Trịnh Tử Kỳ, nhìn thấy vũng máu vô cùng kinh hãi. Cô chưa từng lâm vào tình cảnh này, cũng chưa bao giờ nghĩ đến, công việc của Cố Thành Kiêu và Trịnh Tử Kỳ lại như thế này.

Nhìn Trịnh Tử Kỳ nằm thoi thóp dưới đất, Lâm Thiển lại một lần nữa khâm phục người con gái này. Cô ta vì Cố Thành Kiêu mà mạo hiểm quên mình, một người con gái ẩn nấp giữa bầy sói hoang như vậy, thật sự không chút sợ hãi nào sao?

Vì yêu người đàn ông này mà cô ta không màng tới tính mạng mình của mình. Có thể yêu như vậy, Lâm Thiển ngưỡng mộ vô cùng.

“Trịnh Tử Kỳ, cô không sao chứ? Tỉnh dậy đi, Trịnh Tử Kỳ?” Lâm Thiển vùng vẫy, “Buông tôi ra, tôi không chạy được, sao phải trói chặt như vậy làm gì? Buông ra!”

Hai gã bên cạnh cũng không thật dùng sức giữ, cổ vùng vẫy là thoát ra được, chạy thẳng đến quỳ bên cạnh Trịnh Tử Kỳ. Hai tay bị trói sau lưng, cô lấy cằm đẩy đẩy người cô ta, “Trịnh Tử Kỳ, Trịnh Tử Kỳ, có nghe tôi nói không?”

Mặt Trịnh Tử Kỳ trắng bệch như sáp, môi cũng trắng nhợt khác thường, tựa như không còn giọt máu. Cô ta từ từ mở mắt, nói: “Lâm Thiển, trên người cô có thuốc nổ, có sợ không?”

Sợ không ư? Sợ chứ, nhưng, cô chợt cười khẽ, nói: “Tôi không sợ, Cố Thành Kiêu sẽ cứu tôi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.