Một đám đông lại tuôn ra, Bắc Bắc mở to cặp mắt nhìn chằm chằm vào3 sâu bên trong.
“Oaanh thấy ba rồi!” Hiếm có khi Bắc Bắc2 la to, vẻ mặt kích động
“Ở đâu?” “Ở đó kìa, người cao nhấ5t bên trong đấy.” Mọi người nhìn theo phương hướng Bắc Bắc chỉ
Đúng vậy, trong đám người, dáng dấp cao gầy của Cố Thành Kiê0u cao hơn người bình thường xung quanh một cái đầu, theo sát phía sau là đám người Phạm Dương Mộc, ai nấy đều để đầu đinh gọn gàng giản dị
Bọn họ sải chân bước đi, rất giống một nhóm đàn ông chín chắn thành thục, không hề kém cạnh nhóm nam thần tượng nổi tiếng trong giới giải trí
Những người đi bên cạnh cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần
Đám người Lâm Húc liên tục vẫy tay với bọn họ, Nam Nam hăng hái nhảy chồm về trước: “Ở đâu, mẹ ở đâu?” Hà Viễn ôm Nam Nam qua: “Cháu xem, ba ở bên đó kìa, đang đi đến đấy.” Cô bé thấy ba, nhưng không thấy được mẹ
Lúc này Lâm Húc cũng ôm Bắc Bắc lên, thấp giọng hỏi: “Bắc Bắc cháu nhìn cho kĩ xem, có thấy mẹ về không?” Bắc Bắc bóc mẽ một câu: “Mẹ lùn quá, phải tới gần mới thấy được.” Lúc này Cố Thành Kiều đã thấy bọn trẻ
Anh vừa nói cho Lâm Thiển xong, Lâm Thiển đã lập tức phóng nhanh về hướng cửa ra vào giống như ngựa hoang đứt cương
“Mẹ, mẹ!” Nam Nam vô cùng phấn khích, dang rộng hai tay về phía mẹ, nước mắt rơi lã chã: “Mẹ mẹ, là mẹ thật rồi!” Lâm Thiển chạy ra đầu tiên, ôm lấy Nam Nam, hôn lên nước mắt của cô bé: “Mẹ trở lại rồi đây, đừng khóc..
Bắc Bắc, đến đây, mẹ ôm cái nào!” Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng vì làm mẹ mà mạnh mẽ
Vóc dáng Lâm Thiển nhỏ bé, nhưng lại có thể ôm cả con trai và con gái, mỗi đứa một tay
Bắc Bắc cũng vui đến mức đỏ vành mắt, nhưng vì là con trai nên không thể dễ dàng rơi lệ, khóc nhè chỉ là chuyện của con gái mà thôi
“Mẹ, con và em rất nhớ mẹ.” “Mẹ cũng rất nhớ các con.” “Mẹ, con sắp tuột xuống rồi
Mẹ thả con xuống đi, ôm em là được rồi.” Lâm Thiển cảm kích sự quan tâm của con trai, ôm một đứa đã rất tốn sức, huống chi là ôm hai đứa
Cô thuận thể thả Bắc Bắc xuống, hai tay ôm Nam Nam
“Mẹ, đây là hoa tặng cho mẹ
Con giúp mẹ cầm trước nhé!
“Cảm ơn Bắc Bắc.” Cô cảm thấy Bắc Bắc càng lớn càng hiểu chuyện
Điều vừa khiến cô vui vừa đau lòng
Lâm Thiển ôm Nam Nam, siết chặt “áo bông nhỏ tri kỷ” của cô vào lòng: “Con lạnh không?” “Mẹ, con không lạnh
Mẹ xem này, đây là bánh quy nam việt quất do con tự làm, cho mẹ ăn đó.” “Cảm ơn con, có thật là con tự làm không?” “..
Con giám sát làm ạ”
Lâm Thiển vuốt cái mũi nhỏ của cô bé, đúng là bé con nghịch ngợm
“Ba, con về rồi.” Lâm Thiển quay đầu nhìn bọn họ
“Bác, cháu đã về rồi, anh họ phải về trễ vài ngày, bạn anh ấy vẫn còn đang điều trị.” Hà Viễn đã biết từ sớm, ông và con trai vẫn luôn giữ liên lạc với nhau
“Bạn nó sao rồi?” “Khá tốt, nhưng lúc trước bị tổn thương quá nặng nên vẫn phải nằm viện chữa trị.” “Chuyện này không gấp, các cháu vừa trở về, mau về nhà đi, mọi người đều đang chờ các cháu.” “Bà ngoại và ông ngoại đâu? Vẫn ở khách sạn sao?” “Họ sợ các cháu vừa về mà phải chạy hai nơi sẽ mệt, nên đều tập trung tại Thành Để rồi.” Lâm Thiển vừa cảm kích vừa cảm động: “Cảm ơn bác.” “Cháu ngoan, chúng ta đều là người một nhà, không cần nói cảm ơn.” Lâm Thiển kìm lại nước mắt sắp lưng tròng, người nhà mãi mãi đều là hậu thuẫn vững chắc nhất của cô, lại thêm cả nhà bác thương cô và bảo vệ cô
Cảm giác này thật hạnh phúc
Sau khi ra khỏi sân bay, từng người đều trở về nhà, đặc biệt là Cao Kỳ Khâm càng gấp gáp về nhà ôm con gái mới sinh không bao lâu, cùng với Phạn Phạn vẫn còn đang ở cữ một mình
Về đến Thành Để, rốt cuộc Lâm Thiển cũng được gặp bà ngoại và ông ngoại
Tuổi hai người và bà nội không chênh lệch mấy, đều là hai ông bà cụ có gương mặt hiền lành
Người càng lớn tuổi càng thích cảnh con cháu đầy đàn, bà ngoại và ông ngoại cũng giống vậy
Lần này hai ông bà ngoại về nước rồi thì không nỡ đi Anh nữa, càng lớn tuổi thì càng hi vọng lá rụng về cội
Sau khi mọi người ăn một bữa cơm đoàn viên, Hà Viễn chở hai ông bà cụ về khách sạn nghỉ ngơi, Lâm Húc cũng trở về, Cố Thành Kiều và Cổ Nguyên vào phòng sách, Diệp Thiến Như và Lâm Thiển dỗ hai đứa trẻ đi ngủ
Mẹ vừa về, cả Nam Nam và Bắc Bắc đều kêu la đòi ngủ với mẹ, đứa nào cũng không muốn trở về phòng của mình
“Hai đứa các cháu đúng là không có lương tâm
Bà nội phục vụ hai tiểu tổ tông các cháu cả ngày lẫn đêm, nhưng mẹ vừa trở về là đã không cần bà nội nữa rồi đúng không?” Nam Nam và Bắc Bắc, một đứa ôm người mẹ, một đứa ôm đùi mẹ, đưa mắt nhìn nhau, muốn nhường cho đối phương qua chỗ bà nội
Nam Nam: “Anh, hôm nay em nhường bà nội cho anh, để bà kể truyện cổ tích cho anh nghe, bà nội kể truyện hay lắm” Bắc Bắc: “Trước giờ anh ngủ đều không cần kể truyện cổ tích, em thích nghe thì em đi đi.” Nam Nam bối rối nhìn bà nội, lại ấm ức nhìn mẹ: “Mẹ..
Con muốn ngủ với mẹ.” Lâm Thiển dở khóc dở cười, ngẩng đầu nói với mẹ chồng: “Mẹ, mấy ngày nay nhờ có mẹ chăm sóc hai đứa chúng nó
Hôm nay con về rồi, mẹ coi như nghỉ xả hơi đi
Chờ khi nào con đi làm lại, việc đón đưa bọn trẻ ở lớp năng khiếu, rồi đi đâu chơi, ăn gì, mặc gì đều phải làm phiền mẹ rồi.”
Diệp Thiên Như hiểu ý, cười một tiếng: “Tiểu Thiển, con đấy, mấy năm nay lăn lộn bên ngoài, rốt cuộc cũng có kinh nghiệm đối nhân xử thế rồi, khéo miệng lắm
Con nói câu này làm mẹ không phản bác được, hơn nữa trong lòng cũng không khó chịu.” Lâm Thiển thích sự thẳng thắn của mẹ chồng: “Mẹ, cảm ơn mẹ, con thật sự cảm ơn mẹ về tất cả mọi chuyện.” “Sau này Tào Tuệ Hân có làm khó dễ con không?” “Không có, chị ấy không dám.” “Lương Diệu Thần bây giờ thế nào?” “Em ấy cũng giải độc rồi, cả em ấy và đứa bé trong bụng đều khỏe mạnh
Đứa bé đã rất lớn rồi, sau khi suy tính mọi mặt, cuối cùng em ấy cũng quyết định ở lại Miami sinh con
Đúng rồi, em ấy và chị Tào đã trở mặt với nhau, cụ thể là vì chuyện gì thì con không biết, chỉ nghe nói mẹ con hai người đánh nhau một trận lớn trong phòng bệnh, đánh ra tới ngoài hành lang luôn
Chị Tào vốn đang trong thời kỳ được bảo lãnh, sau khi quậy một trận thì tôi càng thêm nặng, bị tông thẳng vào ngục giam
Chuyện sau đó thì con không biết nữa.” Diệp Thiến Như bất đắc dĩ mà thở dài: “Không ngờ Tào Tuệ Hân lại là người như vậy, mẹ thật sự nhìn lầm cô ta rồi.” “Mẹ, chuyện xấu xa của chị Tào không chỉ có chừng đấy đâu, chỉ sợ mẹ nghe hết rồi sẽ ghê tởm chết luôn ấy.” Mặc dù Diệp Thiến Như hiếu kỳ, nhưng thấy đôi mắt to nhấp nháy của Nam Nam đã híp dần lại, bà đành dằn lòng hiếu kỳ xuống: “Hôm nay khuya rồi, các con đi ngủ sớm một chút, ngày mai lại nói chuyện với mẹ sau.” “Vâng, Nam Nam, Bắc Bắc, chúc bà nội ngủ ngon đi nào.” “Bà nội, chúc ngủ ngon.” “Bà nội, chúc ngủ ngon.” “Ngủ ngon, ngủ ngon, vẫn là thân thiết với mẹ nhất, các cháu cứ ngủ với mẹ đi
Ngày mai đã là Tết Nguyên Tiêu, bà nội dẫn các cháu đi xem hoa đăng.” “Vâng ạ.” Diệp Thiến Như rời khỏi phòng
Lâm Thiển ngủ chính giữa, Nam Nam và Bắc Bắc chia ra một trái một phải, kẹp cô ở giữa, dính sát không rời
“Các con định để cho ba ngủ ở phòng cho khách sao?” Nam Nam đã nhanh chóng ngủ thiếp đi, làm gì còn tâm tư suy nghĩ xem ba ngủ ở đâu
Bắc Bắc giành nói: “Mẹ, nhường phòng con cho ba đi, con không ngại.” “...” Chỉ sợ ba con sẽ để bụng thôi
“Ừm, ý hay, vậy các con ngủ nhanh đi
Đợi lát nữa ba lên, mẹ sẽ bảo ba qua ngủ phòng cách vách.” “Vâng, mẹ, lâu rồi không ngủ với mẹ
Con rất nhớ mẹ.”
Lâm Thiển cười một tiếng, hôn nhẹ lên trán con trai: “Mẹ cũng rất nhớ con, mau ngủ đi.” “Dạ, chúc mẹ ngủ ngon.” “Ngủ ngon.” Lâm Thiển lại xoay đầu hôn một cái lên trán Nam Nam, cô bé đã ngủ rồi
Cảm giác hiện giờ rất chân thật
Thật tốt quá!