Hôm sau, Cố Thành Kiêu đến bệnh viện 3cùng với Lâm Thiển
Lúc chất l2ỏng trắng xám kia chậm rãi tiêm vào 5cơ thể Lâm Thiển, Cổ Thành Kiêu siết4 chặt tay cô, anh còn căng thẳng hơn0 cả cô nữa
“Ninh Trí Viễn, có phải kim tiêm hơi lệch không, thể nào một lát nữa cũng sẽ bầm một cục cho coi.” “Ninh Trí Viễn, cậu đẩy kim chậm một chút, đẩy nhanh như thể làm gì, mạch máu sẽ sưng lên đấy.” “Ninh Trí Viễn, kỹ thuật tiến của cậu càng ngày càng lụt nghề rồi, còn chẳng bằng một y tá nho nhỏ.” “Ninh Trí Viễn, ôi cậu..
lúc rút kim bị lệch rồi, cậu cầm không chắc hả?” Ninh Trí Viễn dở khóc dở cười, đúng là tiêm cho chị dâu trước mặt lão Đại phải chịu áp lực quá lớn: “Chị dâu, có cảm giác gì không?” Lâm Thiển cảm thấy bên cạnh có lực chú ý một trăm nghìn Volt cứ nhìn chòng chọc vào cô, cô lắc đầu một cái: “Tôi chỉ có cảm giác tiêm thuốc thôi, không có gì bất ổn cả.” Vì để theo dõi tình hình thực tế, trên người Lâm Thiển đeo đủ loại dụng cụ
Các chỉ tiêu như huyết áp, nhịp tim, nhiệt độ đều được theo dõi sát sao
“Cố Thành Kiều, anh đừng có làm quá lên được không? Em đã đồng ý đeo mấy thứ đồ này lên người với anh rồi, anh cứ cằn nhằn như vậy thì ra ngoài đi.” Cố Thành Kiều: “...”
Ninh Trí Viễn cười thầm trong bụng chứ chẳng dám cười ra ngoài: “Chị dâu, vậy chị nghỉ ngơi một lát đi, có bất kỳ khó chịu nào thì lập tức nhấn chuông
Cứ mỗi hai tiếng đồng hồ, tôi sẽ đến đây rút máu một lần, nghiên cứu hàm lượng độc tố trong máu chị.” Cố Thành Kiều lại không vui: “Sao lúc trước cậu không nói cách hai tiếng rút máu một lần, cậu xem cánh tay cô ấy là giò heo hả?” Ninh Trí Viễn: “...” Lâm Thiển: “...”
Lâm Thiển nhanh chóng xoa dịu: “Dù sao bọn họ cũng phải nghiên cứu hiệu suất phát huy của thuốc giải một chút mà, anh đừng gây thêm phiền phức nữa.” Nhận được ám hiệu bằng mắt của chị dâu, Ninh Trí Viễn nhanh nhẹn rời khỏi phòng bệnh
Gương mặt Cố Thành Kiêu vẫn bất mãn như cũ, giống như ai đó thiểu anh tám triệu vậy . đam mỹ hài
“Này, Tết nhất rồi, nếu mặt anh mà còn như vậy, em lập tức tháo hết đống đồ chơi này, thay bikini, bay ra ngoài lướt sóng đấy.”
“Tới nơi này lâu như vậy rồi, em còn chưa từng được tắm nắng trên bờ biển nữa
Anh mà không cười một cái cho bà, bà đây nói được làm được!” Bất đắc dĩ, Cố Thành Kiêu không thể không thể không thu lại bộ mặt sầm sì, bày ra nụ cười giả tạo.
Lâm Thiển véo mặt anh một cái, thấp giọng nói: “Được rồi, được rồi, chờ giải độc xong, về nhà em mặc cho anh xem, chỉ cho một mình anh xem thôi.” “Chứ em còn định cho ai xem nữa?” “Không không không, cho anh xem, cho anh xem thôi, cười chân thành một chút được không?” Cố Thành Kiêu thở dài: “Chẳng phải tại anh lo cho em sao?” “Anh đúng là chúa ngây thơ, các anh em khác đều đang xem trò cười của anh đấy, còn muốn giữ hình tượng không vậy?” Cố Thành Kiêu kiêu ngạo, lại ẩn chứa một chút bất mãn, nghiến răng nói: “Kể từ năm đó em nói anh bưng nước rửa chân phục vụ em trước mặt Lâm Du thì anh đã chẳng còn hình tượng gì trong mắt bọn họ rồi.” “Cái gì?” Em có nói sao? Chuyện xảy ra khi nào? “Lần đó đồng sự trong phòng nghe lén bất cẩn chuyển sai kênh, đúng lúc chuyển nhầm sang dụng cụ nghe lén trên người em
Toàn bộ người trong đội đặc nhiệm nghe thấy em nói khoác lác hết cả rồi.”
Lâm Thiển cố gắng hồi tưởng, chẳng bao lâu sau, cô nhớ ra hình như mình đã từng nói như vậy, nhưng lúc đó cô làm gì biết bọn họ nghe lén
Thế là Lâm Thiển cười gian: “Trách em hả? Chẳng phải tại anh muốn nghe lén sao? Hơn nữa, em nói sai à?” “..
Được được, đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, chúng ta không nhắc đến nữa.” “Là tự anh nhắc đó chứ.” “Lỗi của anh, lỗi của anh.” Cố Thành Kiểu có hơi xấu hổ, bắt đầu tìm điều khiển tivi: “Chúng ta xem tin tức đi, giết thời gian.”
Cuối cùng, kết quả thử thuốc của Lâm Thiển rất tốt, chất độc của nọc rắn số 7 đã hoàn toàn tiêu trừ trong vòng 12 giờ
Lâm Thiển vừa trúng độc không bao lâu, lại luôn uống thuốc ức chế độc tố, cho nên giải độc tương đối nhanh, cũng tương đối triệt để
Sau đó đến lượt Phó Bạch Tuyết và Lương Diệu Thần
Phó Bạch Tuyết vốn trúng độc nhẹ nên chỉ cần tám tiếng là đã giải độc hoàn toàn
Mà lúc đó Lương Diệu Thần bị độc phát, hô hấp khó khăn, chỉ hận không thể banh lồng ngực
mình ra
Khi nghe nói Lâm Thiển thử thuốc thành công, cô ta vội vã yêu cầu giải độc
Lương Diệu Thần là phụ nữ mang thai, nhưng hiệu quả giải độc cũng rất rõ ràng
Sau đó lại khám thai, thai nhi cũng rất bình thường
Kết quả thử thuốc vô cùng khả quan, liên tục có người trúng độc yêu cầu tiếp nhận điều trị
Người trúng độc nặng nằm ở bệnh viện, nhanh thì hai ngày, chậm thì ba ngày đã giải trừ độc tố thành công
Sau đó, khắp nơi trên thế giới không ngừng có người bệnh nghe tin mà đến
Mỗi một người đều là phú hào bạc triệu
Kế hoạch của Trác Lực là nhắm vào những người giàu có sợ chết, rất nhiều người giàu có ngồi máy bay tư nhân đến xin khám bệnh và hỏi thuốc
Trong những người này, ai nấy cũng đều là nhân vật máu mặt của mỗi quốc gia, bọn họ có tiền, sợ chết, nhưng không dám rêu rao
Vì không để dân chúng hoảng loạn, Miami chỉ tóm lược bằng một câu: “Tổ chức Lão Đoàn lợi dụng độc rắn kiếm chác khoản tiền lời kếch xù”
Nhưng trong lòng những nhân vật lớn này đều hiểu rõ cả
Tại sân bay, đoàn người Cố Thành Kiêu trở về nước, rất nhiều người đều đến tiễn anh
Mặc dù những người đến tiễn đều rất khiêm tốn, nhưng ai nấy đều rất quen mặt
Trong số bọn họ, có người giữ chức vị quan trọng trong ban ngành chính phủ, người đến từ quân đội, người đến từ các tổ chức quốc tế
Cố Thành Kiểu đi tiên phong, khí khái hiên ngang, oai hùng ngời ngời
Lâm Thiển bám theo sát gót chân anh.
Người đứng hai bên, không ai không tiễn chân bọn họ một cách kính trọng.
Đây là lần đầu tiên cô đi theo bên cạnh anh, giẫm lên thảm đỏ được trải ra vì họ, được mọi người nhìn bằng ánh mắt kính ngưỡng
Ở nơi đất khách quê người mà có thể được đưa tiễn bằng đãi ngộ cao nhất, với thân phận là vợ của Cố Thành Kiều, cô cảm thấy kiêu ngạo trong lòng
Đây là vinh dự lớn nhất thuộc về Cố Thành Kiêu, thuộc về Đội đặc nhiệm Dã Lang, cũng thuộc về đất nước bọn họ.
Sân bay quốc tế thành phố B, Hà Viễn và Lâm Húc dẫn theo Nam Nam và Bắc Bắc đến sân bay chờ
Nam Nam mang theo bánh quy nam việt quất tự tay làm, còn Bắc Bắc cầm một bó cẩm chướng
Hai anh em nóng ruột chờ đợi, nhón chân, rướn cổ, nhìn từng người đi từ bên trong ra
Chờ đến sốt ruột, Nam Nam hơi mất kiên nhẫn, dầu miệng nhỏ, không vui hỏi: “Sao ba mẹ còn chưa ra?” Trong lòng Lâm Húc cũng sốt ruột, nhưng ngoài miệng vẫn trấn an cháu gái: “Máy bay của ba mẹ đã đáp xuống sân bay an toàn, sẽ lập tức ra ngay thôi.” Bắc Bắc không lên tiếng, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào phía cuối lối đi
Mẹ đột nhiên biến mất, bà nội nói mẹ đi công tác, bởi vì rời đi đột ngột nên chưa kịp nói với bọn họ
Nhưng cậu có cảm giác rằng mẹ có nguyên nhân khác nên mới đột nhiên biến mất
Mặc dù thỉnh thoảng mẹ cũng có gọi video, nói rằng đi công tác bên ngoài, nhưng cậu vẫn không thể tin được
Hôm nay đột nhiên bà nội nói cho cậu biết ba mẹ sẽ trở lại
Khỏi phải nói cậu vui vẻ cỡ nào, cậu và em gái đã chạy ra sân bay đợi từ sớm
Chưa thấy mẹ, cậu chưa yên tâm.