“Tôi đã nói em chỉ được là của tôi. Vậy mà hôm nay em dám ôm người đàn ông khác trước mặt tôi. Lô Vỹ Tinh, hôm nay tôi sẽ cho em biết hậu quả của việc coi thường lời nói của tôi là như thế nào.”
Nói xong, ROẸTTT một tiếng, chiếc váy trên người Lô Vỹ Tinh bị xé rách.
Cô nhắm chặt hai mắt, há miệng muốn hét lên, lại lập tức bị chặn lại bởi bạc môi lạnh của Ninh Kiến Thần cuồng dã gặm cắn.
Lúc này Lô Vỹ Tinh chỉ còn có thể phát ra những tiếng ậm ừ đứt quãng. Hơi thở nóng hổi của Ninh Kiến Thần phả vào mũi cô, chiếc lưỡi của hắn luồn lách như con lươn trơn tuột chạy loạn trong miệng cô, bàn tay hắn siết mạnh hai cổ tay cô ở trên đỉnh đầu khiến cho nơi cổ tay trở nên đau buốt.
Nhưng hiện tại cô không đau vì điều đó. Cái cô đau là nơi lồng ngực.
Khó thở quá!
Thả cô ra. Mau buông tha cho cô.
Lô Vỹ Tinh giãy dụa, nhưng càng dãy dụa lại càng khiến cho Ninh Kiến Thần càng hung dữ hơn. Hắn điên loạn muốn chiếm giữ cô. Điên loạn muốn bắt nhốt cô ở bên cạnh, làm của riêng.
Hắn dùng tay còn lại vứt hết những mảnh vải vụn vặt còn sót lại trên người Lô Vỹ Tinh. Sau đó vươn tay cầm lấy một mảnh vải đang vương vãi trên giường rồi buộc chặt tay cô với chiếc cọc nhỏ đầu giường.
Lô Vỹ Tinh lập tức bị trói lại với hai tay vươn lên đỉnh đầu, bộ ngực tuyết trắng cũng vì thế mà ưỡn cao, nụ hoa mẫn cảm chạm tới da thịt nơi lồng ngực rắn chắc của hắn qua lớp áo sơ mi.
Miệng cô vẫn bị hắn cuốn lấy, không khí trong khoang não dần dần mất đi khiến cho khí lực toàn thân như cạn kiệt.
Lô Vỹ Tinh bắt đầu thở dốc.
Chân cô quẫy đạp, đầu gối không cẩn thận đụng phải hạ bộ đang căng trướng của Ninh Kiến Thần.
Hắn bị đột kích bất ngờ liền gầm nhẹ một tiếng. Cắn chặt răng, nói: “Lô Vỹ Tinh. Em cố ý?”
Nói xong, hắn giật phăng đi chiếc áo sơ mi còn lại trên người mình, sau đó đè trên thân thể trần truồng của Lô Vỹ Tinh. Cảm nhận được sự mềm mại đến mê hoặc của bộ ngực đang cao ngạo đứng lên thì hắn lại ham muốn nhiều hơn. Hắn di chuyển lồng ngực, cố ý để cho hai bộ ngực cọ xát vào nhau.
Nụ hoa vì bị làn da màu đồng nóng hổi mạnh mẽ của Ninh Kiến Thần ép chặt mà kích thích phóng ra nguồn điện lan toả khắp toàn thân.
Cô rùng mình một cái. Đầu óc Lô Vỹ Tinh lúc này trở nên quay cuồng, hai mắt mờ mịt bị che kín bởi kích tình.
Lúc đó, trong đầu Lô Vỹ Tinh lại bỗng nhiên xuất hiện sự phản kháng nhỏ nhoi.
Không được! Cô không thể bị hắn muốn làm gì thì làm. Cuộc đời cô không phải để làm thứ mà kẻ khác có thể điều khiển trong lòng bàn tay được.
Nghĩ vậy, Lô Vỹ Tinh há miệng, cắn mạnh một cái.
Một thứ chất lỏng tanh nồng ngay sau đó xông thẳng vào khứu giác, đến vị giác của cô.
Nhưng hiện tại cô không cần biết, cô chỉ muốn hét lên rằng: “Ninh Kiến Thần, đồ điên này. Anh thả tôi ra. Tôi không phải là đồ chơi của anh.”
Chát!
Một cái tát giáng mạnh xuống bờ mông trắng nõn của Lô Vỹ Tinh.
Cô cắn răng nhíu mày để không kêu đau.
Cảm giác bỏng rát nhưng lại vô cùng khoái cảm khiến cho cô rớm nước mắt.
Lô Vỹ Tinh cắn môi dưới, âm thanh phát ra không thể tròn chữ liền chỉ có một chữ “ưmmm“...
Thứ âm thanh ma quái, bàn tay Ninh Kiến Thần cũng theo đà mà ma quái theo.
Hắn đưa tay nắm trọn bầu ngực cô, xoa nắn, nhào nặn đến không thể nhìn ra hình dạng ban đầu của nó.
Môi hắn ẩm ướt, liếm nhẹ từ vành tai đến cổ, lại xuống ngực, xuống chút nữa, xuống thêm chút nữa.
Môi hắn dừng lại ở vùng tam giác giữa hai chân cô liền dừng lại.
“Anh thả ra... hu... thả ra...”
“Thả? Để em đi với Lý Huân Hy sao?” Ninh Kiến Thần khẽ nhếch môi cười nhạt: “Tôi không cho phép.”
Hắn đưa tay tách hai chân thon dài ra, mật huyệt u mê hiện rõ mồn một trước mắt hắn. Lô Vỹ Tinh xấu hổ muốn kháng cự, khép chặt hai chân lại, nhưng Ninh Kiến Thần giữ chặt hai chân cô khiến cô không thể nhúc nhích.
“Ẩm ướt rồi.” Giọng nói của hắn khàn đặc, mang theo mùi vị dục ái. Ninh Kiến Thần đưa mắt nhìn lên, hỏi: “Nơi này của em thiếu thốn lắm sao? Vậy thì hôm nay tôi sẽ... ăn chết em.”