“Vậy thì hôm nay tôi sẽ ăn chết em.”
Nói xong, Ninh Kiến Thần liền dùng ngón tay đâm thẳng vào bên trong hoa huyệt đã ẩm ướt. Lô Vỹ Tinh bất ngờ liền hét lớn một tiếng rồi cong mông lên.
Ninh Kiến Thần lại vươn lưỡi đi lên, hôn lên từng tấc da thịt trên người Lô Vỹ Tinh. Sau đó ngẩng đầu lên nói: “Em đúng là sinh ra để quyến rũ đàn ông mà.”
Ninh Kiến Thần lại ngậm lấy nụ hoa phía trước ngực, dùng đầu lưỡi liếm lấy nụ hoa, sau đó cắn nhẹ, rồi mút mạnh và chặt như thể trẻ con đang bú sữa.
Lô Vỹ Tinh bị cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc làm cho đầu óc như lơ lửng, hai đồi tuyết bị gặm cắn méo mó, đôi chân thon dài thì bị Ninh Kiến Thần tách rộng ra, hoa huyệt bị dị vật xâm nhập có chút co bóp mà mút lấy ngón tay của hắn.
Hạ thân của Ninh Kiến Thần đã căng trướng nhưng hắn vẫn cố kiềm chế chưa đưa vào trong thân thể cô, bởi vì hắn muốn cô phải kêu khóc cầu xin hắn đâm vào bên trong cô, kêu khóc muốn nó chôn ở trong thân thể cô mà bắn ra.
Đầu ngực mẫn cảm truyền đến khoái cảm, Lô Vỹ Tinh cắn chặt môi, tuyệt đối không khuất phục trước khoái cảm chết tiệt này, cô cũng có tôn nghiêm của chính mình.
“ Em còn ngại ngùng gì chứ? Thân thể em có chỗ nào tôi chưa từng sờ qua sao? Ở đây? Hay là... ở đây?.” Một tay của hân vẫn ra vào bên trong cô, tay còn lại dừng lại tại những nơi mẫn cảm như ngực, rồi lại hạt đậu nơi u cốc mỗi khi hắn nói chữ “ở đây“.
Lô Vỹ Tinh như có như không co chặt chân muốn khép lại.
“A...đừng....” Lô Vỹ Tinh ngâm nga.
Ninh Kiến Thần cắn nhẹ vành tai Lô Vỹ Tinh: “Tôi sẽ làm cho em vui vẻ, đên chết cũng không quên được đêm nay.”
Mặt Lô Vỹ Tinh đỏ ửng, toàn thân nóng bừng.
Nơi hạ bộ bị ngón tay hắn cọ xát càng chảy ra nhiều dâm dịch, theo bờ mông cong chảy xuống ướt hết cả một vùng nệm.
Đến lúc này thì Lô Vỹ Tinh đã khó có thể chiuu đựng thêm được nữa liền ướn cao mông để ngón tay của Ninh Kiến Thần có thể đi vào sâu hơn bên trong mình.
Nóng quá. Muốn hơn nữa.
Muốn thứ gì đó thật thô thật to đâm vào bên trong rồi chôn vùi trong đó.
Tiểu huyệt ngứa quá, bất giác hai chân Lô VỹTinh lại không tự chủ mà mở rộng ra hơn như mời gọi.
Đầu óc cô lúc này trống rỗng, hiện tại cô không biết gì hết. Chủ biết là bản thân đang vô cùng khó chịu muốn hắn đi vào.
Miệnh Lô Vỹ Tinh mấp máy nhưng lại không thành tiếng.
Ngón tay cô nắm lấy tóc phía sau gáy Ninh Kiến Thần mà giật nhẹ.
“Ngoan. Nói em muốn tôi đâm vào em.”
Lô Vỹ Tinh vẫn cắn ra răng, hai mắt mờ đục.
“Vậy thì...” ngón tay trong hoa huyệt dừng lại, rút ra.
“Á...muốn... đừng dừng lại.”
“Hử...? Muốn gì?” Hắn xấu xa giả vờ không hiểu.
Lô Vỹ Tinh lúc này đã bị dục vọng che lấp, trong đầu chỉ còn lại sự hâm muốn tình dục cần được lấp đầy: “muốn... Muốn gậy thịt của anh đâm vào bên trong em.”
“À... ra vậy. Em đã muốn thì tôi sẽ cho em.”
Nói xong Ninh Kiến Thần lấy hai mảnh vải bị xé từ chiếc váy của Lô Vỹ Tinh buộc chân cô với giường, chân cô liền tách rộng ra thành hình chữ V.
Ninh Kiến Thần đứng dậy đi tới chiếc tủ ở cuối phòng, mở ra. Lấy một cây đấm bóp từ trong đó ra.
(Na: Na viết SM các cậu ạ.)
Nhìn thấy cây đấm bóp to lớn ở trong tay Ninh Kiến Thần, khuôn mặt của Lô Vỹ Tinh có chút thất sắc.
Không phải... không phải hắn định...
Còn chưa kịp nghĩ xong, Ninh Kiến Thần đã đi tới, ngón tay tác cánh hoa ướp nhẹp của cô ra hai bên sau đó mạnh bạo đâm cây đấm bóp vào bên trong hoa huyệt chật hẹp.
Bất ngờ, Lô Vỹ Tinh hét lớn một tiếng, toàn thân co quắp lại.
“Á....ưm...”
Cây đấm bóp to lớn được làm bằng kim loại lạnh như băng chọc mạnh vào âm đạo, sít sao đong đầy bên trong, Lô Vỹ Tinh đỏ mặt há miệng, khoái cảm ở trong thân thể bùng nổ như bị điện giật, nhục huyệt có chút co bóp.
“Thế nào? Lớn thế này vẫn không đủ thoả mãn em sao? Thật là dâm đãng mà.”
Ninh Kiến Thần cười tà, khẽ động cây đấm bóp khiến cho hoa huyệt càng trở nên khẩn trương.
Thân thể của Lô Vy Tinh nổi lên tầng tầng lớp lớp vệt đỏ hồng.
Bàn tay của hắn cầm lấy chuôi cây đấm bóp: “Chuẩn bị nhé, lần này sẽ vào hết bên trong em đấy.”
Dùng một chút sức, Ninh Kiến Thần động ngón tay, toàn bộ cây đấm bóp bằng kim loại được hắn đẩy vào bên trong hoa huyệt. Dường như còn chạm đến cả tử cung khiến chi Lô Vỹ Tinh há hốc mồm, cong lưng lên, khẽ co giật.
“Thế nào tiểu bảo bối? Rất khoái lạc đúng không?”