Về lại Hậu phủ, An Ngọc Tiêu lạnh mặt, khiến Lâm di nương phải dùng vật lộn dùng sức lực rất lớn mới tiễn được An Hậu gia đang nổi giận đùng kéo về Lâm Lang Uyển.
Lúc bấy giờ, An Ngọc Tiêu đã nổi trận lôi đình rồi nên tính tình cũng tỏ ra rất khó chịu, vậy nên cũng không nể mặt để Lâm di nương giải thích cái gì nữa...
Hôm nay, thể hiện Hậu gia của hắn coi như đã vứt xuống hết mẹ nó rồi, nếu như tin này truyền đến tai của Hoàng Thượng sẽ trị tội ông ta vì quản nhà không nghiêm, thì coi như con đường làm quan kiếp này của ông ta đã đi vào ngõ cục.
Lâm di nương suy nghĩ thấy tình hình thế này không ổn, lập tức cho mọi người lui xuống, nhẹ nhàng hạ giọng sai người giữ cửa, không để bất cứ kẻ nào tiến vào, bà ta nhìn An Ngọc Tiêu nhu tình như nước, vẻ mặt làm ra vẻ chịu tủi nhục, dịu dàng nói nhỏ nhẹ: “Tiêu ca ca, sao chàng lại đi tin đến những lời đồn đãi không biết đúng sai kia chứ. Hủy danh dự của chàng rồi thì đắc tội đến thanh danh quan trọng ra sao, Uyển Nhi làm sao có thể làm chuyện thương thiên hại lý như thế được chứ.”
Tuy An Ngọc Tiêu ham mê sắc đẹp, không thể khống chế được nửa người dưới của mình nhưng dẫu sao cũng là con nhà quan lại thế gia, nên chưa từng bị người khác chỉ thẳng mặt nói như hôm nay, ông ta tức giận đến mức lạnh lùng quát: “Chẳng lẽ ngươi không làm mà tiện tỳ Xảo Nhi hôm nay đã diễn thành một màn kịch vui rồi. Ả ta là người của ngươi, không phải ngươi ra lệnh thì là ai có thể làm chứ?”
“Hu hu, sao Tiêu ca ca lại oan uổng thiếp như thế, không bằng cứ để Uyển Nhi đi chết để thể hiện sự trong sạch cho mình cho rồi, hôm nay ngay cả cơ hội giải thích chàng cũng không cho Uyển Nhi nói, Hầu phủ của chúng ta là danh dự phủ đệ, Tiêu ca ca lại không thể cho Uyển Nhi kêu oan...” Lâm di nương nói diễn là lập tức diễn, nước mắt cũng rơi như mưa, giống như hoa Lê bị mưa to xối tan tát, thê lương thảm thiết, da thịt trắng nõn lúc này cũng bị nước mắt lấp đầy, bà ta chắc chắn An Ngọc Tiêu sẽ không xử tội mình, nếu không ông ta cũng sẽ không trở về Lâm Lang Uyển cùng với bà ta và đóng kín cửa chất vấn.
“Nếu như là Uyển Nhi ra lệnh thì tại sao Uyển Nhi cần tội gì phải làm hại một phu nhân lớn tuổi chứ, cũng trách tại thiếp, vì ngày thường thiếp đã nuông chiều tiểu nha đầu Xảo Nhi kia, để nàng ta ở bên người làm đại nha hoàn, nhưng thiếp lại quên phân biệt rõ ràng thân phận của nàng ta, bình thường Thôi ma ma với Xảo Nhi hay nói xấu nhau, sợ là chuyện này Xảo Nhi đã sớm biết rồi, đúng lúc hôm nay gặp chuyện nên mượn lần này để chèn ép Thôi ma ma mà thôi. Thiếp lại không ngờ đến chuyện này liên lụy đến lão gia, bây giờ chàng còn trách thiếp, tất cả đều là lỗi của Uyển Nhi cả.” Lâm di nương nói sinh động như thật.
“Hừ, cũng tại do ngươi sắp xếp cả, ngươi còn dám nói không phải ngươi sao?” An Ngọc Tiêu bị Lâm di nương khóc lóc làm tâm phiền ý loạn, nghe Lâm di nương nói như thế hỏa khí cũng đã nhỏ đi một chút, ông ta cũng lập tức quên mắt mặt mũi của mình đã vứt ở trong Tĩnh Nguyệt Am: “Nói sao Xảo Nhi cũng là người của ngươi, ngươi cũng khó tránh thoát tội.”
Chỉ thoáng chốc Lâm di nương thấy lửa đã giảm bớt, lập tức vừa nói vừa đụng đầu lên thân cột: “Tiêu lang vẫn chưa tin Uyển nhi, Uyển nhi còn sống có ý nghĩa gì nữa.”
Thắt lưng của Lâm di nương như mảnh liễu đỡ gió, dịu dàng khẽ đảo đúng lúc bị An Ngọc Tiêu đỡ được, An Hậu gia thấy mỹ nhân vẫn còn nghi ngờ, giọng nói cũng mềm mỏng hơn: “Nàng làm cái gì đấy? Nha đầu Xảo Nhi kia bị nàng chiều hư thành thói nên đã không phân biệt rõ thân phận nữa, cửa Hậu phủ đệ làm sao chứa một hạ nhân có tiểu tâm ác độc như thế, sớm ngày bán nàng ta đi đi.”
“Mọi chuyện Uyển nhi đều nghe Tiêu ca ca.” Lâm di nương nằm trong lồng ngực của An Ngọc Tôi, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng đôi mắt lại lộ ra tia hung ác, hôm nay bà ta chỉ đành đổ hết tội này lên người Xảo Nhi, vạn lần cũng không thể giữ lại Thôi ma ma, nhưng bà ta lại không thể ra tay trực tiếp, vậy thì chỉ đành mượn tay của lão gia vậy.
Đột nhiên Lâm di nương lánh nặng tìm nhẹ nói: “Thôi ma ma là người trong phòng của Đại phu nhân, nhưng lại làm chuyện cẩu thả giữa ban ngày ban mặt như thế thật mất mặt mà, chẳng lẽ Đại phu nhân cũng không quản...”
Mặt của An Ngọc Tiêu cũng vừa lạnh xuống, đẩy Lâm di nương ra...
Bất chợt, Lâm di nương cảm thấy không ổn, bà ta lại hối hận không nên nhắc đến Đại phu nhân, nói cho cùng Đại phu nhân mới là vợ cả của Hậu phủ, chuyện này Hậu gia chưa có lung lay nửa phần, cho nên bà ta mới nghĩ mọi cách để diệt trừ Đại phu nhân.
*
An Tây Nguyệt vừa xuống xe ngựa rồi ra lệnh Mặc Trúc đi vào trong sân ôm tiểu thiếu gia đến đây, Đại phu nhân cũng đi theo vào cửa Hậu phủ, dáng vẻ cũng tươi tỉnh hơn hẳn, một đường đi thẳng An Tây Nguyệt vừa nói vừa cười líu ríu vừa kéo tay của Đại phu nhân, sắc của của Đại phu nhân cũng từ ái và hòa hảo hơn đôi chút.
An Tây Nguyệt nhìn nội viện Hậu phủ yên ắng, cười lạnh một tiếng, Lâm di nương có thói quen hay ngụy trang, một bộ dáng mỹ nhân cốt cách nước mắt châu sa, cha của nàng cũng sẽ quên ngay chuyện bà ta gây ra mà thôi. Hôm nay, nàng cũng cố ý rời phủ sau một bước để cho Lâm di nương có thời gian tranh thủ nhìn sắc mặt ửng hồng của cha nàng, bây giờ sợ là không nở đi khỏi trướng Hồng Loan rồi...
Chỉ một lát thì Tú nhi đã dịu dàng ôm tiểu thiếu gia đi tới, Tú nhi rất thông minh vừa nhìn thấy Đại tiểu thư và Đại phu nhân tâm tình rất tốt đi vào cùng lúc mà đi lên trước, mở miệng lập công: “Đại tiểu thư, Tú nhi không dám buông tay tiểu thiếu gia một giây phút nào, vẫn luôn trông coi cẩn thận ngài ấy.”
An Tây Nguyệt vừa vào cửa lập tức ôm lấy đệ đệ mềm mại như đám mây, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ như cẩn thận che chở cho đệ đệ, có lẽ kiếp trước nàng từng mang thai nên cũng biết cảm nhận của một người mẹ,mặc dù không nghe được con mình gọi một tiếng mẫu thân nhưng đệ đệ dại khờ ngây thơ này vẫn làm lòng nàng dấy lên tình cảm mẹ con.
An Tây Nguyệt cười nhẹ giống như ảo giống như thật, đột nhiên trong tay xuất hiện một gói cốn Phù Dung màu vàng lấp lánh, bên trên còn bao quây lấy vài viên kẹo Hồng Đậu Sa ngọt mềm, lập tức ánh mắt ngơ ngác của đệ đệ sáng lên chói mắt như mặt trăng tròn, hắn nhếch khóe môi cười ngốc.
An Tây Nguyệt chợt cảm thấy quen thuộc, từ nhỏ đến lớn đệ đệ vẫn luôn như thế, yêu thích hương vị ngọt ngào của cốn Phù Dung.
Ai ngờ Thúy nhi và Hồng nhi lại tức giận nhìn chằm chằm Tú nhi gặp may mắn, đẩy Tú nhi ra, tức giận nói: “Chuyện chăm sóc tiểu thiếu gia là phận sự của chúng ta, nơi nào đến phiên con nhóc như ngươi nhúng tay vào, Đại phu nhân con nha đầu này quá ngang ngược rồi.”
Mai Vân Lạc là người rất hòa đồng, bình thường Thùy nhi và Hồng nhi chăm sóc cho nhi tử của bà ấy rất tận tâm, nên chỉ cười nói: “Đa tạ các ngươi đã chăm sóc tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia được các ngươi chăm sóc ta cũng rất yên tâm, đứa trẻ này bướng bỉnh lại có thêm nhiều người chăm sóc nó cũng tốt mà.”
“Muốn ôm một cái.” An Đình Duẫn thấy Mai Vân Lạc nói chuyện lập tức xoay đầu, đòi ôm. Bộ dáng ngơ ngác ngốc nghếch của nó càng chọc cho người khác đau lòng.
Mai Vân Lạc bế An Đình Duẫn lên, hôn lên mặt thằng bé một bóc, đau lòng cô cùng, hai nha hoàn kia thấy Đại phu nhân không trách Tú nhi cũng chỉ bĩu môi không phục nhưng chẳng dám nói thêm cái gì, chỉ có đôi mắt lạnh đi một chút.
An Tây Nguyệt thu hết vào trong mắt, khóe môi treo lên nụ cười nhợt nhạt đắc ý, bây giờ chưa nhìn ra ai là thằn lằn ai là rắn độc, chuyện này cứ chầm chậm đợi xem, nàng mở miệng chậm rãi nói: “Sau này Tú nhi chăm sóc tiểu thiếu gia đi.”
“Tại sao lại cần một tam đẳng nha hoàn như nàng ta chăm sóc tiểu thiếu gia chứ?” Hai nha hoàn kia trăm miệng một lời, nhưng lại không nhìn thấy tia lạnh trong mắt của Đại tiểu thư.”
“Vậy thì hai người các ngươi xuống làm tam đẳng nha hoàn, trước tiên cứ chăm sóc hoa vả cỏ cho tốt đã rồi xét tiếp.” Giọng nói của An Tây Nguyệt rất ôn hòa, từng chữ rất kiên định, nhưng lại uy nghiêm không cho bất cứ kẻ nào nào cãi lại.
Hồng nhi và Thúy nhi nắm chặt góc áo, không thể giải thích được vì sao mình lại từ nhất đẳng nha hoàn lại xuống làm tam đẳng nha hoàn, chuyện này khiến họ tức giận, nhưng mà người ta là chủ nhân các nàng chỉ là nô tỳ, chuyện này không đến lượt bọn họ nói chuyện nên cũng chỉ có thể oán hận, phu nhân cũng chẳng giúp nói cho họ lấy một lời, cuối cùng thì họ làm sai cái gì chứ?
“Mẫu thân, chúng ta đưa đệ đệ đến thỉnh an bà nội đi, đưa ít cốn Phù Dung cho bà nội nữa, nhất định bà nội thích lắm đó.” Trong đôi mắt của An Tây Nguyệt lóe lên ánh sáng dị thường, ôm Duẫn nhi vào trong ngực mình yêu thương một lúc làm đệ đệ nở nụ cười ha hả.
“Duẫn nhi ngoan, chúng ta đi tìm bà nội để thỉnh an nhá, có được không?” An Tây Nguyệt đặt để đệ xuống mặt đất nhìn gương mặt đáng yêu của nó, lại nhớ đến trên đường gặp được Thượng Quan Ngọc vào ngày hôm nay cũng là một bộ dáng rất thông minh và đáng yêu như vậy.
An Đình Duẫn lập tức đồng ý không khóc hay làm khó dễ, giống như nó nghe và hiểu được lời tỷ tỷ của mình nói như người bình thường, còn chăm chú ăn cốn Phù Dung trong tay và cả kẹo Hồng Đậu Sa nữa.
Đoàn người An Tây Nguyệt tới viện đến lão phu nhân đúng lúc tuyết bắt đầu rơi.