Lúc này một giọng nói lanh lảnh như tiếng chuông bạc dễ nghe từ đằng xa truyền đến: “Nguyên Dập ca ca.”
Chỉ thấy một nữ tử tuổi thanh xuân mặt bộ y phục màu vàng vội vàng đi tới, nhìn hỗn loạn vừa rồi kinh ngạc và quan tâm hỏi: “Nguyên Dập ca ca, huynh có bị thương ở đâu không?”
Đột nhiên nữ hài vừa mới cười ngây thơ thấy mấy người đến đây, con bé vội vàng trốn trong áo choàng của An Tây Nguyệt, kéo lấy làn váy của An Tây Nguyệt che lên mặt mình.
An Tây Nguyệt cảm thấy kỳ quái, thiếu nữ mặc áo vàng này nàng nhận ra, đây là trưởng nữ của Hộ phủ Quốc Công, thịt đầu quả tim của công chúa điện hạ-Thượng Quan Vũ. Đi theo bên cạnh nàng ta chính là trưởng nhi tử của Lâm thừa tướng-Lâm Kỷ, còn một nữ tử tuổi thanh xuân xinh đẹp như thiên tiên kia là muội muội của Lâm Kỷ-Lâm Tĩnh Nhàn.
Nhưng nữ hài này là ai, sao nàng lại không có một chút ấn tượng nào?
Đột nhiên, Nam Cung Nguyên Dập nghe xong câu nói kia cảm thấy như vừa nghe chuyện khôi hài, nói: “Chỉ mấy kẻ vô tích sự như bọn chúng mà muốn làm tổn thương bản Thế Tử, chắc Nguyên Bảo đại nhân ngồi không rồi nhỉ?”
Bên cạnh hắn có một cao thủ võ lâm, đối phó với mấy kẻ vô tích sự như thế này trói hai tay còn dư sức. Hắn cũng không để ý đến câu hỏi quan tâm của Thượng Quan Vũ, dường như rất yêu thích ăn cốm Phù Dung nên cố chấp bỏ vào miệng một viên rồi đắc ý, mềm mại ngon miệng.
“Ngươi nói ai là kẻ bất tài?” Công tử Vũ Thượng Thư nổi giận đùng đùng, nhìn thấy Lâm Kỷ dường như gặp trúng vị cứu tinh, hắn ta lập tức nghênh vẻ mặt cao ngạo tức giận nói: “Tướng quân, hắn phế cánh tay của Hạ Vũ.”
Lâm Kỷ theo sát Thượng Quan Vũ đến đây, trên người hắn ta khoác áo choàng Ngân Hồ, con ngươi thâm thúy lộ ra tia bạc bẽo nhàn nhạt, lông mày kiếm lạnh lùng, tức giận trách: “Làm càn, vị này chính là Thế Tử điện hạ của Dự Vương phủ, ngươi dám mạo phạm đến Thế tử điện hạ không muốn sống nữa sao?”
Công tử Vũ Thượng Thư và tiểu công tử họ Hạ của phủ Bá Tước là những đứa trẻ được người trong nhà mong muốn bồi dưỡng nên tiền đồ, từ nhỏ họ đã bị đưa vào quân doanh học tập, rất ít khi về kinh đô, vì từ nhỏ vào quân doanh học tập, nên dáng vẻ uy phong lẫm liệt, cả người đầy cảm giác hơn người, vậy nên cũng cực kỳ cao ngạo, bây giờ lại bị một người hầu nhỏ nhoi của Thế Tử điện hạ đánh bay mặt mũi.
Nhưng ngạo khí này cũng không bằng ngạo khí của cái tên Nam Chung Nguyên Dập, thân phận cao quý, từ nhỏ đã được Hoàng Thượng sắc phong làm Thế Tử, là hoàng thân quốc thích, công tử Vũ Thượng Thư không phục nói: “Xin điện hạ thứ tội, tiểu nhân có mắt mà không thấy núi thái sơn, mạo phạm điện hạ.”
Chỉ thấy hàm răng của công tử Vũ Thượng Thư cắn chặt, xiết chặt nắm đấm, có bao giờ họ chịu qua sự nhục nhãn này ở quân doanh đâu, nên đầy bụng tức giận, âm thầm mắng rủa: Thế Tử chó má, chỉ là một tên sâu mọt được nuôi dưỡng bên trong nhà ấm mà thôi. Trên khắp khuôn mặt của hắn viết đầy sự bất mãn và tức giận.
Nam Cung Nguyên Dập lại nhìn không hiểu vẻ mặt của công tử Vũ Thượng Thư, giả vờ không hay biết, nở nụ cười nhạt làm say mê người nhìn, miệng lại thốt ra lời ác độc: “Nhìn lông mày của ngươi cong dòng như lưỡi kiếm nhỏ, mắt lòi, răng hô, mũi tẹt, tai thấp, cằm nhọn, xấu xí đến cùng cực, trán nhọn eo hẹp không quý phái, miệng nhỏ môi mỏng mệnh ngắn phúc bạc, lúc nhỏ đã khắc phụ mẫu chết đi rồi khắc tổ tiên, bản gia khuyên ngươi nên đầu thai thành lợn để có thể hưởng chút phúc khí.”
“Ngươi...” Công tử Vũ Thượng Thư bị mắng như vậy cũng không dám tức giận chửi lại, đôi mắt lạnh lùng sắc bến nhìn Nam Cung Nguyên Dập cả đời bất cần.
Đột nhiên, Lâm Kỷ lạnh lùng lệnh cho công tử Vũ Thượng Thư: “Lui xuống lĩnh hai mươi gậy.”
Tuổi tác Lâm Kỷ không lớn, chỉ là một chức tướng quân, mà công tử đang làm xằng bậy trên đường phố lại chính là thủ hạ của Lâm Kỷ. Hiện tại, xung quanh đều là bách tính, trước mặt người dân hắn ta không thể để người khác nghĩ binh lính theo mình kiêu căng khó thuần, không phân biệt tôn ti như vậy được.
An Tây Nguyệt âm thầm đánh giá, Nguyên Dập sao? Nam Cung Nguyên Dập? Hắn là người từ nhỏ đã được Hoàng Thượng sắc phong làm người kế thừa tước vị Vương phủ, kiếp trước hắn còn là vị hôn phu của thứ muội An Tây Lâm, nhưng cuối cùng vị Thế Tử này lại không cưới An Tây Nguyên, người ta đồn rằng vị Thế Tử điện hạ này không ôm chí lớn, sinh ở thời thái bình thịnh thế, tháng ngày trải qua rất nhiều thoải mái, cũng không có chiến tích gì. Bây giờ An Tây Nguyệt nhìn thấy, chỉ sợ vị Thái Tử điện hạ này cố ý che giấu.
Đột nhiên An Tây Nguyệt âm thầm cúi đầu xuống, nghe những lời ác động phun ra từ miệng Nam Cung Nguyên Dập làm khóe môi nàng nhịn không nổi cong lên nhưng cũng không dám cười thành tiếng.
An Tây Nguyệt tự nhận mình đã che dấu rất khá nhưng không ngờ, tất cả những hành động của nàng đều bị rơi vào trong con mắt giảo hoạt như hồ ly kia.
Lúc trước Nam Cung Hạo đăng cơ làm Vua, Lâm Kỷ là đại công thần nếu nói Nam Cung Hạo lợi dụng quyền thế của cửu cửu để leo lên Bảo tọa càng có khả năng ở trong bóng tối có Lâm Kỷ thêm dầu vào lửa, trước mắt nhìn vẻ ngoài Lâm Kỷ như đang ủng hộ Đại hoàng tử nhưng thật ra hắn ta là một con cờ đang được Nam Cung Hạo che giấu.
Mắt An Tây nguyệt lộ ánh sáng lạnh, thầm nghĩ thật sự Nam Cung Hảo là người tâm cơ, dựa theo hướng đi của kiếp trước, không biết người giơ tay chém xuống gỡ đầu của nhà Ngoại tổ phụ xuống có phải là người của Lâm phủ Thừa Tướng hay không?
“Nguyên Dập ca ca, sao ngươi lại không để ý đến người ta.” Thượng Quan Vũ hờn dỗi nói.
Lâm Tĩnh Nhàn mặt một bộ màu tím nhạt lai quần trắng, da thịt trắng hơn tuyết, xa hoa, dáng vẻ e thẹn, một đôi con ngươi ngập nước trong suốt dán chặt trên người Nam Cung Nguyên Dập, giọng nói càng dịu dàng, êm tai, bước lên: “Tĩnh Nhàn ra mắt Thể Tử điện hạ.”
Nam Cung Nguyên Dập miễn cưỡng nhấc cằm lên, không sợ để chút mặt mũi cho đệ nhất mỹ nhân trước mặt mọi người mà nói: “Binh lính của Lâm đại tướng quân đập phá quầy hàng kiếm sống của người ta, chuyện này sợ là để Đại tướng quân phải đổ màu bồi thường nhiều rồi.”
Khóe miệng Lâm Kỷ giật giật nhưng cũng không dám phản bác, vô cùng cung kính nói: “Đó là chuyện đương nhiên, hạ quan nhất định sẽ xử lý thỏa đáng.”
Lâm Kỷ chắp tay nhận lệnh, hắn như là người không liên quan, trên gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười ôn hòa cung kính nói với Nam Cung Nguyên Dập: “Hôm nay đã quấy rầy điện hạ, không biết điện hạ có thể nể chút mặt mũi, hạ quan đã chuẩn bị chút rượu nhạt đến tụ tập ở Túy Liên Lâu, hạ quan sẽ thay họ bồi tội với điện hạ.”
Vốn Nam Cung Nguyên muốn tới ăn món vịt say rượu bảng hiệu của Túy Tiên Lâu, quét ánh mắt qua mọi người một lượt, cũng không cảm thấy khẩu vị nữa, mỗi một người đều là kẻ nịnh nọt, hắn lạnh nhạt nói: “No rồi.”
Nam Cung Nguyên Dập nói xong lập tức tiêu sái mang Nguyên Bảo rời đi mất, hắn vung ống tay áo lên không trung vượt qua một đám sương, con người trong suốt của Lâm Tĩnh Nhàn đột nhiên mờ đi, kinh hồn bạt vía.
Lâm Kỷ biết sở thích của Nam Cung Nguyên Dập, định làm hắn vui lòng nhưng đối phương lại không nể mặt mũi, ngón tay trắng lặng lẽ giật lên, cả giận mắng: “Làm gì phải căn chứ.”
An Tây Nguyệt thấy không còn chuyện của mình nữa, cảm ơn cũng đã cảm ơn rồi, nàng lập tức muốn xoay người rời khỏi, ai biết tiểu cô nương đang trốn sau làn váy của nàng lại kéo lấy tay nàng lại, một đôi mắt to tròn, long lanh ngập nước tội nghiệp nhìn nàng, trong mắt đứa bé này đầy sự cầu xin và đáng thương.
An Tây Nguyệt nhìn hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt cầu cứu của nó, dẫn nó đi? Tại sao?
Tuy An Tây Nguyệt không hiểu nhưng nàng dường như bị khuôn mặt nhỏ hồn nhiên ngây thơ kia làm hòa tan, tiểu cô nương này bằng tuổi với đệ đệ của nàng, nhưng lại không giống với đệ đệ của nàng. Không biết tới chừng nào Duẫn nhi mới trở thành người bình thường như thế này, An Tây Nguyệt nghĩ đến đây lông mày cũng âm thầm hơi ngưng lại một chút, nàng không thể bỏ cuộc được, nàng phải đợi cửu cửu và ngoại tổ phụ trở về kinh thành.
Chờ An Tây Nguyệt nắm lấy tay tiểu cô nương rời khỏi, đột nhiên Thượng Quan Vũ lại nổi giận đùng đùng gọi nó lại: “Đứng lại đó, đừng tưởng rằng bản quận chúa không nhìn thấy ngươi, ngươi ở đây làm cái gì?”
Lúc này An Tây Nguyệt đang mặc một bộ áo choàng màu bột củ sen, vóc người cao gầy, khí chất văn nhã, trong con ngươi không có nửa phần nhu nhược, sáng lấp lánh, nở nụ cười nhợt nhạt, đúng mực nói: “Tây Nguyệt ra mắt quận chúa, Tây Nguyệt cùng mẫu thân dâng hương trở về, đúng lúc gặp quận chúa.”
Kiếp trước An Tây Nguyệt cũng có mấy lần lộ mặt ở trong yến hội, mỗi lần đều bị những tiểu thư thế gia chế nhạo, mỗi lần nàng đều bị so sánh với chim sẻ mà thứ muội của nàng tuy là con thứ nhưng lại được mọi người tán dương xuất sắc thanh tú, trước mặt các tiểu thư thế gia thanh danh của nàng rất xấu.
Đột nhiên Thượng Quan Vũ sửng sốt, nhìn điệu bộ An Tây Nguyệt cung kính như vậy mà không tìm được ngôn ngữ quở trách nàng, nàng ta nhàn nhạt nhất cằm hứng thú.
Lâm Tĩnh Nhàn là biểu tỷ của thứ muội An Tây Lâm, An Tây Nguyệt đương nhiên cũng phải xưng hô một tiếng biểu tỷ, nhưng nàng chính là trưởng nữ Hậu phủ, An Tây Lâm chẳng qua chỉ là nữ nhi của di nương, tuy Lâm thừa tướng quan chức rất cao, nhưng An Tây Nguyệt cũng không thể dùng nịnh hót như vậy cũng quá mất thể diện, vì thế mà nàng chỉ dùng vẻ mặt nhàn nhạt rồi gật đầu gọi lại chào, một dáng vẻ đúng mực.
Lâm Tĩnh Nhàn ngạc nhiên, trước đây tuy nàng ta là biểu tỷ của An Tây Lâm nhưng nàng cũng gọi mình một tiếng là biểu tỷ, bây giờ lại biểu độ kia nhưng nàng ta cũng không tiện nói ra, đành phải làm theo người ta chào lại một tiếng, chuyện này cũng không phải phong thái của trưởng nữa. Lại nói mang trên người mối quan hệ thân thích, nhưng trước đây nàng đều tránh né không đâu, cũng chỉ nhác cằm kiêu ngạo như một dáng vẻ xinh đẹp của Khổng Tước.
Đột nhiên Thượng Quan Vũ cảm thấy mất mặt, ngược lại kéo tay Lâm Tĩnh Nhàn nói: “Tĩnh Nhàn tỷ tỷ, chúng ta đi đừng đi dính dáng đến những kẻ nghèo túng lụi bại.
An Tây Nguyệt nghe thấy Thượng Quan Vũ nói như thế cũng không tức giận, vẻ mặt nhàn nhạt, người ta nhiều chuyện nàng bịp không được, cũng không mất miếng thịt nào của nàng.
Chờ mọi người đi xa, tiểu cô nương trốn sau An Tây Nguyệt mới ló đầu ra nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa kia, làm một cái mặt quỷ, rồi dáng vẻ đáng yêu dễ thương nói với An Tây Nguyệt: “Tỷ tỷ, tỷ đừng buồn, muội và tỷ làm bằng hữu đi.”
“Đầu tiểu quỷ nhà muội nghĩ gì vậy, tại sao ta phải khổ sở?” An Tây Nguyệt không để lời nói của Thượng Quan Vụ vào trong lòng.
“Muội tên là Thượng Quan Dao, tỷ có thể gọi muội là Dao nhi.” Thượng Quan Dao là tiểu tổ tông của Hộ phủ Quốc công, ngay cả tiểu cô cô Thượng Quan Vũ đều cũng sợ đứa bé này. Chỉ mới bốn, năm tuổi lại cực ly kỳ quỷ quái, đứa bé sát vào bên tai của An Tây Nguyệt nói nhỏ: “Tỷ đừng có nhìn thấy dáng vẻ của Nam Cung Nguyên Dập mà ghét bỏ, thật sự huynh ấy rất đáng thương, hì hì, có một lần muội nhìn thấy huynh ấy rơi lệ.”
“Suỵt!” Đột nhiên sắc mặt của Thượng Quan Dao đổi sang vẻ sợ hãi, miệng không ngừng liên phanh, vẻ mặt ngốc manh đáng yêu, trêu cho An Tây Nguyệt bật cười.