Người đàn ông cao lớn ngồi xuống ghế sofa,nới lỏng cà vạt,cởi áo vest rồi thư thả uống trà.Ánh mắt quét một lượt quanh phòng,dừng lại nơi Băng Linh.Hắn khẽ nhếch môi,đôi mắt hổ phách lộ rõ vẻ hứng thú nhìn từ đầu đến chân cô.Từ trước đến giờ phụ nữ mà hắn coi như công cụ thỏa mãn toàn là những mỹ nhân trẻ đẹp.Nhưng bọn họ đa số đều là những người hiểu chuyện,ngoan ngoãn phục tùng hắn khiến hắn chán ngấy.Hôm nay hắn muốn thử qua cảm giác mới lạ xem thế nào.Hắn đã sai Kì An-thuộc hạ của hắn sắp xếp để sau cuộc họp hắn có thể thư giãn... Phải nói thêm,hắn-Trắc Khiêm Từ trước giờ chưa từng khuất phục trước ai.Giới hắc đạo hay bạch đạo đều phải nể sợ hắn,đơn giản có thể nói hắn thâu tóm cả hắc đạo lẫn bạch đạo.Hắn chưa bao giờ biết tình yêu là gì,nói đúng hơn là hắn chưa bao giờ có tình cảm với phụ nữ.Hắn chỉ coi họ là đồ chơi tình dục không hơn không kém,một lần không có lần thứ hai.
Hắn hứng thú nhìn người con gái trước mắt,cô ta rất đẹp,đôi mắt trong veo,đôi môi anh đào đỏ mím chặt thật khiến người ta muốn ngấu nghiến đôi môi đó,còn nữa,thân hình cô ta rất hoàn hảo khiến Khiêm Từ hắn rất có hứng.Đôi chân trắng nõn co lại,bờ vai trần run rẩy,phần vì sợ,phần vì áo cô mặc quá hở hang khiến hai tay cô phải gắng sức che đậy.Cô không dám nhìn thẳng vào hắn mà đôi mắt đang rơi lệ đó hướng ra ngoài cửa sổ như muốn vút mình ra ngoài kia,thoát khỏi những cạm bẫy đáng sợ mà cô phải đối mặt.Trước kia khi cô còn quen Phương Diện,cô với anh ta chưa bao giờ đi quá giới hạn,cùng lắm chỉ có nắm tay hay hôn má thôi.Chắc cũng vì vậy mà anh ta đến với bạn thân của cô-Lý Kiều.Nghĩ đến đây,đôi môi của cô khẽ nhếch lên chua xót:“Giả tạo,tất cả chỉ là giả tạo mà thôi...các người ai cũng muốn lừa gạt tôi hết,haha”
Câu nói này đã lọt vào tai của Khiêm Từ khiến hắn nhíu mày lại.Tại sao người con gái này lúc nãy nhút nhát mà giờ lại cười rồi nói ra câu này.Phải chăng cô ta có chuyện gì đó hay sao.Nhìn dáng vẻ cô lúc này thật khiến đàn ông mê mẩn,hắn tiến đến gần cô.Lúc này cô không trốn tránh nữa,ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt hắn:
”Anh muốn ngủ với tôi,được,anh muốn làm gì thì làm đi,tôi sẽ không chống đối anh đâu.Băng Linh tôi thật ra chẳng còn gì để mất nữa rồi”
Nói xong cô nằm lên giường,tự lột bỏ hết quần áo khiến thân thể hoàn mỹ hiện ra trước mắt hắn.Hắn nhìn cô gái trên giường,khóe mi cô ta vẫn còn vương một giọt lệ khiến lòng hắn rất khó chịu.Cảm giác này quá lạ lẫm,hắn chưa bao giờ trải qua.Vô thức đôi tay vươn ra lau nước mắt của cô,nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.Ý thức được cơ thể cô đang run rẩy trong vòng tay mình,Khiêm Từ hắn nhẹ nhàng hôn lên người cô.Cô thật đẹp khiến thân dưới của hắn sớm đã có phản ứng.Hắn để lại trên cơ thể cô bao nhiêu dấu vết,sau đó tiến vào trong cơ thể cô khiến cô vô thức bật lên tiếng rên nhẹ.Đến khi hắn chính thức biến cô thành phụ nữ cũng là lúc sự đau đớn tràn ngập trong cô,một bông hoa đỏ nở rộ trên ga trải giường.Hắn nhẹ giọng,tiếng nói trầm trầm vì dục vọng cất lên:
”Cô gái,chỉ một chút sẽ không đau nữa,tôi sẽ cho em cảm giác sung sướng”
Nói xong chính hắn cũng thấy giật mình,hắn chưa bao giờ an ủi ai như vậy,kể cả phụ nữ từng qua đêm với hắn,hắn chỉ im lặng trút hết lên người họ rồi tắm rửa,vứt tiền lên giường và lẳng lặng rời đi.
Băng Linh vẫn nắm chặt ga giường,mặc cho nỗi đau đớn xâm chiếm mỗi khi hắn tiến vào.Dần dần,nỗi đau đó biến thành một khoái cảm lạ lẫm khiến cô bật ra tiếng rên khẽ:“Ư...a....”
Tiếng rên này càng khiến Khiêm Từ thêm hứng thú,hắn gia tăng tốc độ ra vào khiến cô cảm thấy như có đợt sóng ào ạt xô vào....