Lấy Lại Những Gì Đã Mất

Chương 5: Chương 5: Đừng Khóc




Sau đó hết lần này đến lần khác hắn cùng cô lên tới thiên đường.Cái cảm giác khít chặt của cô khiến Khiêm Từ hắn cảm thấy như nổ tung,càng ra sức đưa đẩy.Có lẽ quá mệt mỏi nên Băng Linh đi vào giấc ngủ,mặc cho người đàn ông xa lạ này vận động trên người cô.Nhưng phải công nhận một điều...anh ta có một mùi hương mê hoặc lòng người,mùi hương nam tính khiến cô thấy an toàn... Sáng sớm hôm sau,Trắc Khiêm Từ tỉnh dậy,đôi mắt hổ phách quay sang nhìn người con gái trong lòng mình.Khuôn mặt cô ta thật thanh tú,xinh đẹp động lòng người.Không biết đêm qua cô đã làm hắn phát tiết bao nhiêu lần,trong dáng vẻ cô lúc đó thật tỏa ra mị lực quyến rũ.Hắn không vội ra khỏi giường mà nán lại ngắm cô thêm một chút.Bất giác khóe mắt cô rơi ra một giọt lệ trong suốt,một giọt...lại một giọt...

Hắn là lý do khiến cô khóc sao?

Trong đầu hắn hiện hữu ý nghĩ nghi vấn này,rồi tự ngẫm,Trắc Khiêm Từ trước giờ chưa từng quan tâm bất kì ai,sao lại vì một cô gái qua đêm khóc mà trở nên bối rối? Hắn khẽ thở dài,trong lòng nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ người con gái trước mặt,nhưng nhanh chóng gạt đi...Chỉ là công cụ để hắn phát tiết,không cần phải quá xem trọng.Nghĩ là nghĩ vậy,nhưng đôi tay chẳng nghe lời hắn,đưa lên lau nước mắt cho cô,khẽ nói:

”Đừng khóc“...

Hắn tắm rửa xong xuôi,vest chỉnh tề,quay mặt nhìn lại người con gái trên giường.Khuôn mặt cô đã yên ổn hơn,không còn vẻ bi thương mà rơi lệ như lúc nãy anh thấy nữa.Anh rút điện thoại,bấm một dãy số rồi trầm ổn nói:

”Vệ Niên,lập tức nói chuyện với Mai Loan,bảo bà ta 12 giờ trưa nay đưa cô gái này đến chỗ tôi,1 phút cũng không được chậm trễ,nếu cô ta có chút thương tích hay tổn hại,đừng trách Khiêm Từ tôi không nể mặt”

Vệ Niên ở đầu dây bên kia cung kính:“Vâng,thưa đại ca”

Vệ Niên là thuộc hạ ở cùng hắn lâu năm,không khỏi ngạc nhiên khi thấy đại ca đưa một cô gái về nhà,mà gốc gác lại ở Lymia,nơi buôn bán mại dâm ngầm??? Nhưng anh tuyệt đối không thể kháng lệnh,lập tức liên hệ với Mai Loan.

Hắn rời khỏi phòng,ánh mắt lại lướt qua cô lần nữa,khóe môi nhếch lên rồi khẽ đóng cửa,trước đó không quên đắp chăn cho cô...

Trắc Khiêm Từ hắn từ bao giờ dịu dàng như vậy?

~~~~~~~~~~12 giờ trưa tại biệt thự Trắc Tử~~~~~~~~

Đây là căn biệt thự vô cùng lớn,do chính tay Khiêm Từ thiết kế và cho người xây dựng lên.Để an toàn,cảnh vệ canh gác ở đây 24/24 giờ,một con ruồi cũng không lọt qua được.Phía đông biệt thự hướng ra biển,nơi đó đặt cửa kính thủy tinh,có thể phóng tầm mắt ra biển cả bao la ngoài kia.Phía tây hướng tới đồi núi xa xa trập trùng,đỉnh núi bị mây bao phủ hư hư ảo ảo khiến người xem như lạc vào tiên cảnh.

Tại phòng khách rộng rãi,trang nhã,Trắc Khiêm từ thong thả uống ly vang đỏ rồi nhìn Mai Loan trước mặt,xong nhìn sang Băng Linh ngồi cạnh bà ta,cất giọng:“Rất đúng giờ”

”Dạ,tôi nào dám sai hẹn,nhưng thật sự tôi không hiểu sao Trắc tiên sinh ngài lại có ý muốn tôi giao con bé này cho ngài? Chẳng phải xung quanh ngài có vô số bông hoa ưu tú,con bé Băng Linh này chỉ là con điếm mới vào nghề...”

Hắn cắt lời Mai Loan,khóe môi nhếch lên:“Chắc bà cũng biết,Khiêm Từ tôi thích gì làm đó,những kẻ nhiều lời thật không hay chút nào cả”

Câu nói này khiến Mai Loan ngậm chặt miệng,người đàn ông trước mắt không phải là người có thể xem nhẹ được,hắn chỉ cần búng tay là có khi đầu bà rơi xuống ngay lập tức không biết chừng...

”Trắc...Trắc tiên sinh,người...người tôi cũng giao đến,tôi còn có việc gấp...”_Bà ta ngập ngừng,đổ mồ hôi hột

Trắc Khiêm Từ nhìn Vệ Niên,anh ta ngay lập tức đưa đến trước mặt Mai Loan một va li đầy tiền,cơ hồ có thể cho bà ta cuộc sống dư dả:

”Cái này,coi như là tiền tôi mua cô ta...”_Hắn nói rồi lại nhìn sang Băng Linh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.