Băng Linh rất hay đưa Phương Diện-người yêu cô đi chơi cùng Lý Kiều,đơn giản vì cô coi Lý Kiều là bạn tốt,sẽ không ảnh hưởng đến chuyện tình yêu của cô.Tính ra thì chắc phải gần 1 năm Phương Diện biết Lý Kiều,khá thân thiết.Hôm nay cũng vậy,để chuẩn bị cho sinh nhật cô,anh đã đặt tiệc ở phòng riêng để chúc mừng,chỉ có cô,anh và Lý Kiều tham dự.Ba người ăn uống vui vẻ,Lý Kiều gọi ba chai rượu,nói là để uống mừng sinh nhật.Cô vội từ chối:“mình...mình không biết uống rượu”Lý Kiều đẩy ly rượu đến môi Băng Linh:“Lâu lâu mới có dịp,uống với mình đi” Băng Linh bị chuốc đến cả chục ly rượu,cô gục luôn xuống bàn.Lúc này chỉ còn Phương Diện ngà ngà say cùng với Lý Kiều đang nhấm nháp ly rượu,mỉm cười gian xảo.Cô ta vòng tay qua vai anh,rót rượu cho anh,miệng nói:“Anh uống thêm đi“.Phương Diện đang say rượu,cứ tưởng Lý Kiều là Băng Linh nên nâng ly uống cạn.Lý Kiều biết điều đó,bèn cởi hai cúc áo sơ mi của anh ra rồi ôm chầm lấy anh,cọ xát khuôn ngực đầy đặn vào làn da săn chắc của anh,khơi lên ngọn lửa dục vọng dường như giấu kín bấy lâu.
Anh lao vào,đè lên người Lý Kiều,ánh mắt đầy hoang dại,miệng không ngừng nói:“Băng Linh....Băng Linh anh yêu em”
Lý Kiều nhếch môi,dùng tay cởi sơ mi và tự trút hết quần áo của mình.Đêm đó,hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau trong căn phòng,dường như quên đi người thứ ba đang say ngủ,đó là Băng Linh.
Sáng hôm sau,Băng Linh tỉnh dậy,cô bàng hoàng khi thấy cảnh tượng trước mắt:“quần áo vương vãi,trên nền nhà,Phương Diện của cô đang ôm chặt Lý Kiều trong lòng,hai người không một mảnh vải che thân.Cô hét lên một tiếng,nước mắt trào ra,lúc này,Phương Diện nghe tiếng hét liền ngồi dậy,nhìn xung quanh.Anh cũng giật mình khi thấy bản thân và Lý Kiều như vậy,anh thật sự không nhớ tối qua anh đã làm gì.Lý Kiều cũng ngồi dậy,ra vẻ hối hận và đau khổ,giả tạo nói:“Băng Linh...mình,mình xin lỗi.....chỉ tại tối qua Phương Diện say quá,nên nhất thời không làm chủ được....”
Cô khóc,chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng đó.Tại sao có thể như vậy? Tại sao Lý Kiều-bạn thân nhất của cô lại có thể cùng người cô yêu qua đêm với nhau trước mặt cô,vào đúng ngày sinh nhật cô cơ chứ,thật không thể chịu đựng nổi,cô chạy về phòng trọ,ôm gối và khóc thật nhiều,mặc cho tiếng chuông điện thoại kêu liên hồi,màn hình hiển thị hai chữ:Phương Diện.
Cô luôn tìm cách tránh mặt anh hoặc giả vờ như không quen anh,cô cảm thấy thời gian yêu anh thật sự cô đã quá trèo cao.Cô chỉ là cô gái nghèo,gia cảnh không như người ta nên xảy ra chuyện này,cô không trách anh được,Lý Kiều hơn cô về mọi mặt...
Một buổi sáng,cô mới ra khỏi phòng trọ đã thấy Phương Diện đứng ngoài cửa,vội chặn cô lại,nói:“Băng Linh...anh xin lỗi,nhưng anh phải chịu trách nhiệm với Lý Kiều,cô ấy có thai rồi,chúng ta...chia tay đi”_gương mặt anh phờ phạc,anh gầy đi rất nhiều.Dù biết sẽ như vậy nhưng nghe hai chữ chia tay anh nói ra vẫn làm tim cô đau vô cùng.Nén nước mắt,cô cố nở nụ cười lạnh nhạt:“được,chúc phúc cho anh”
Phương Diện thoáng sững sờ,sau đó cũng quay bước,lái chiếc mô tô rời khỏi.Khi chỉ còn mình cô,nước mắt lại đua nhau rơi xuống,cô khuỵu gối,cố lau những giọt nước mắt đau xót,cô đơn.
Sau hôm đó,cô nghỉ học mấy ngày,lấy lý do bị ốm.Các thầy cô giáo đều gọi điện hỏi thăm rồi dặn dò,đơn giản vì cô học giỏi,nhưng gia cảnh khổ cực nên các thầy cô giáo rất thương cô.Cuối tuần,cửa nhà cô xuất hiện Lý Kiều.Cô ta nở nụ cười ra vẻ quan tâm,tay cố ý xoa xoa bụng,nói:“Băng Linh,mình đến thăm cậu”
Cô lạnh nhạt:“Tôi không cần,à,tôi chúc hai người hạnh phúc,bây giờ không còn việc gì nữa,mời cô về đi,tôi vẫn khỏe”_khi cô định đóng cửa,Lý Kiều làm vẻ mặt đau đớn rồi vờ ngã xuống đất.Dù hận Lý Kiều nhưng Băng Linh vẫn hốt hoảng,theo phản xạ đỡ cô ta vào nhà....