Lấy Lại Những Gì Đã Mất

Chương 10: Chương 10: Phương Diện




Sau bữa ăn,Trắc Khiêm Từ đứng dậy,thay quần áo rồi nói:“Một lúc nữa,nếu có ai đến tìm tôi,em cứ nói anh ta lên phòng làm việc,tôi đợi anh ta ở đó”

Băng Linh gật đầu,thu dọn bát đĩa.

15 phút sau,cô và Tử Kỳ đang nói chuyện,quả nhiên có tiếng chuông cửa,cô đứng dậy đi ra.

Khi cánh cửa vừa mở ra,người con trai trước mắt khiến Băng Linh sững người.Cô bất động nhìn chằm chằm vào anh ta,không nói nên lời.Thấy vậy,Tử Kỳ bước đến,huơ tay trước mặt cô:

”Băng Linh,Băng Linh”_Cậu xoay người lại,phát hiện người mới đến cũng không khá hơn,khuôn mặt dính vào Băng Linh.

”A,quả thật là em,Băng Linh”_Anh ta chua xót nói

”Khiêm Từ tiên sinh đang trên văn phòng,mời anh lên đó”_Cô lạnh lùng nói rồi quay người đi về phía bếp.Người con trai thở dài,bước lên tầng hai...

Tại một góc trong bếp,Tử Kỳ đang vỗ vai Băng Linh.Cậu thật sự không hiểu sao cô gái này lại chui vào đây khóc nữa.Mới vừa rồi còn lạnh lùng nói chuyện với người ta,bây giờ lại thành như này.

”Này,cô làm sao thế? Không phải vì người vừa rồi chứ?”_Cậu nhẹ nhàng hỏi...

Sau khi nghe Băng Linh kể về người con trai kia,Tử Kỳ vô cùng bức xúc:“Vậy là cái tên Phương Diện đó đã phản bội cô? Thật khốn khiếp mà”

”Thôi kệ anh ta,sẽ có ngày tôi cho anh ta và Lý Kiều phải trả giá”_Băng Linh đã nín,nhẹ nhàng nói,trong lời có ý vị thù hận sâu sắc.

”Phải đó,ác giả ác báo,có khi bọn họ đột nhiên bất đắc kì tử cũng nên”_Tử Kỳ chọc cho cô cười

1 tiếng sau,Phương Diện trên lầu hai bước xuống,khuôn mặt anh ta có vẻ ảo não,đúng lúc Tử Kỳ cùng Băng Linh đang ngồi ngoài phòng khách.Anh ta nhìn cô,hai người mắt đối mắt với nhau.Phương Diện như có điều gì muốn nói nhưng Tử Kỳ lên tiếng:

”Phương Diện,anh không cần chúng tôi tiễn khách phải không?”

Nghe vậy,Phương Diện gật đầu,nhìn cô lần nữa rồi đi ra khỏi biệt thự.Băng Linh quay sang,nói với cậu:

”Tôi hơi mệt,có lẽ nên nghỉ ngơi,tôi về phòng đây”

Cô vừa về phòng thì Khiêm Từ bước xuống,hắn nhìn quanh rồi hỏi:“Băng Linh đâu?”

”Chắc lại ảo não vì người cũ nên đi ngủ rồi”_Tử Kỳ nói,tay cầm bấm tivi liên tục chuyển kênh

”Người cũ?”_Khiêm Từ nhíu mày hỏi

Vậy là Tử Kỳ đem toàn bộ chuyện cậu ta thấy và nghe được kể cho hắn.Hắn trầm ngâm nghe rồi nhếch môi:“Được rồi,Tử Kỳ,đi ngủ đi”

Hắn đứng dậy,lên phòng Băng Linh,mở cửa phòng.Đập vào mắt hắn là bóng lưng nhỏ bé đang run rẩy từng cơn cùng tiếng nấc nghẹn.Hắn nhẹ nhàng đến gần,đưa tay ôm lấy cô,giọng nhẹ nhàng an ủi:“Đừng khóc nữa,tôi không thích phụ nữ khóc”

Cô như người bị nạn gặp được cứu tinh,trong đau khổ tìm được vòng tay ấm áp nên để mặc cho hắn ôm mình,cứ thế khóc trên ngực hắn.

”Nín đi,em ghét anh ta,tôi sẽ giúp em băm anh ta thành trăm mảnh,đừng có khóc nữa”_Hắn vẫn an ủi.Có thể nói,cả đời hắn ta an ủi phụ nữ là lần đầu tiên,mà lại an ủi một cô gái mà hắn chỉ qua đêm.

Cô lại càng khóc hăng hơn,nói trong tiếng nấc:“Tại sao...tại sao đối xử với tôi như vậy chứ?”

”Được rồi,tôi sẽ đối xử tốt với em,quên bọn họ đi,được chứ?”_Hắn nói.

Một lúc sau,tiếng khóc đã ngừng,người trong lòng cũng trở nên im lặng.Khiêm Từ cúi xuống,hóa ra cô ấy đã ngủ rồi.Hắn nhẹ nhàng đặt cô lên giường,đắp chăn cho cô:“Tôi sẽ không để cho em phải khóc vì những người không đáng lần nữa”

Xong nhẹ nhàng bước ra,đóng cửa lại.Hắn vừa xoay người,bắt gặp một bóng hình đang nấp sau cột,âm thầm quan sát mình.Nhanh như chớp,Khiêm Từ bắt được con cáo đang theo dõi kia.

”Anh à,là em mà”_Tử Kỳ hoảng hốt nói

”Biết ngay mà,em định giở trò gì?”_Khiêm Từ thả cậu ra,trầm giọng

”Xem ra,cô gái này không phải chỉ là hầu gái tầm thường”_Cậu cười

“...”_Hắn trầm ngâm:“Em có ý gì?”

”Anh à,từ nhỏ đến lớn có bao giờ anh an ủi em đâu,sao bây giờ lại an ủi Băng Linh chứ?,soái ca lạnh lùng của lòng em đâu rồi”_Tử Kỳ làm bộ dạng nũng nịu,mếu máo

”Thôi,về phòng ngủ”_Hắn đầu đầy vạch đen,mắt hiện lên ngàn tia chớp chiếu vào người cậu.

”Aaaa,đừng nhìn em,em ngủ đây”_Tử Kỳ chuẩn bị về phòng,trước đó bộ mặt nghiêm túc,quay lại nói:“Anh,anh có định đòi lại công bằng cho Băng Linh không?”

”Chuyện đó không cần em lo,về phòng ngủ nhanh”_Hắn nói

”Haiz,vâng,Nhưng nhất định đừng để cô ấy thấy cái tên Phương Diện lần nữa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.