Lấy Lại Những Gì Đã Mất

Chương 9: Chương 9: Chuyện Cũ




Thấy cô đỏ mặt,Tử Kỳ chỉ cười tươi rồi ăn nốt chỗ thức ăn kia.Sau đó đến nhà vệ sinh rửa tay,bỗng sững người.”A,là bà sao?”_Tiếng cậu nói to

”Tử Kỳ...con về rồi?”_A Hảo đứng như trời trồng

”Ai là con của bà,thật kinh tởm mà”

Nghe thấy tiếng ồn ào,cô liền thu dọn rồi chạy xuống:“A,có chuyện gì?”

”Chỉ là có chút không vừa mắt với con mụ này,không hiểu sao người như mụ cũng dám mặt dày ở lại biệt thự Trắc Tử “_Cậu cau mày mắng

”Thôi nào,để tôi đưa cậu đi dạo một chút”_Thấy tình thế quá căng thẳng,cô liền đưa cậu đi.

Vườn hoa hôm nay vô cùng rực rỡ dưới ánh mặt trời,hai người đang sải bước:

”Vậy,sao cậu lại nổi nóng với A Hảo? Bà ta làm sai gì sao?”

Hai người ngồi xuống ghế đá,cậu chậm rãi kể...

”Cách đây cũng khá lâu,hồi đó tôi là đứa bé 5 tuổi,cha tôi-Trắc lão gia đưa về một người phụ nữ,nói là làm người giúp việc.Người phụ nữ đó có thể nói là đẹp,bà ta rất quan tâm đến anh em chúng tôi.Anh tôi thì vô cùng lạnh lùng,từ bé đã lao vào học tập,rèn luyện cơ thể để tương lai kế thừa sự nghiệp của cha.Vì vậy,có lẽ bà ta lấy lòng tôi nhiều hơn.Với một đứa bé 5 tuổi,cái gì sẽ khiến nó yêu thích? Dĩ nhiên là kẹo,mỗi ngày bà ta cho tôi rất nhiều kẹo,nấu cho tôi rất nhiều món ngon.Lúc đó mẹ tôi rất bận rộn phụ giúp cha tôi làm ăn nên tôi rất thiếu vắng tình cảm của mẹ.Bà ta ở bên tôi mỗi ngày,dần dần,bà ta gọi tôi là con thay cho Trắc nhị thiếu gia...”_Cậu hơi ngắt nhịp,sau đó nói tiếp,nét mặt hiện rõ vẻ đau khổ:

”Cô biết không? Thật sự bà ta là một con ác quỷ đội lốt người.Một đêm...mẹ tôi vô tình tỉnh dậy giữa đêm,thấy một bên giường không có ai,bà nghĩ rằng cha tôi đi vệ sinh.Nhưng một tiếng...hai tiếng,bà bước xuống giường đi tìm cha tôi.Bà đã nghe thấy những thứ âm thanh thở dốc đầy kích tình,những hình ảnh không nên thấy giữa chồng bà và người phụ nữ kia...Căn bệnh tim của bà tái phát,bà đã quá sốc mà ngất đi.Cảm giác khi thấy mẹ mình nằm đó,bác sĩ vô lực kéo tấm vải trắng che mặt mẹ tôi,thật sự vô cùng đau lòng.Lúc này,tình cảm của tôi đối với mụ đàn bà kia đã không còn nữa,tôi căm thù bà ta,tôi ghê tởm bà ta”

”Người phụ nữ đó là A Hảo?”_Cô nhẹ nhàng hỏi

”Phải,chính mụ ấy.Sau khi mẹ tôi mất,cha tôi vẫn cố chấp lưu mụ ta ở nhà này.Hai anh em tôi phản đối,ông cũng không nghe nên đành chịu.Không ngờ cha tôi mất,mụ ta còn mặt dày ở đây với cái mơ ước thành phu nhân của nhà họ Trắc,ha ha,thật viển vông,tôi lập tức đuổi mụ ta”_Nhắc lại chuyện cũ,tâm tư Trắc Tử Kỳ trở nên kích động.Khi cậu định đứng dậy thì cánh tay cậu bị giữ lại.Cô kéo cậu ngồi xuống:“Thôi,chuyện cũng đã lâu rồi,giờ nhắc lại làm gì,kệ bà ấy đi”

Cậu thở dài,quay ra nhìn cô:“Băng Linh,tôi gọi cô như vậy được chứ?”

”Được”_Cô gật đầu mỉm cười:“Giờ cậu muốn đi đâu,tôi dẫn cậu đi”

”Công viên đi”_Cậu cười,để lộ má lúm vô cùng dễ thương:“Tôi muốn đi công viên”

”ok”_cô nói:“Đợi chút tôi thay đồ đã”

Sau một buổi chiều quậy phá ở công viên,hai người đi về nhà.Khoảng cách lúc đầu hoàn toàn bị phá bỏ,Trắc Tử Kỳ cùng Băng Linh vô cùng thân thiết như bạn bè vậy.Về đến nhà,Băng Linh vào bếp nấu ăn,Tử Kỳ ngồi ngoài,sau đó Trắc Khiêm Từ cũng về,ngồi vào bàn ăn.

”Ổn chứ?”_Hắn hỏi

”A~ hôm nay rất vui”_Tử Kỳ trả lời:“Băng Linh đưa em đi chơi công viên”

Băng Linh bê đồ ăn lên,đang định vào bếp thì Tử Kỳ gọi:“Băng Linh,vào ăn luôn đi”

”Thôi,tôi chỉ là người hầu,không thể được”_Cô cười

”Em cứ ngồi xuống đi”_Khiêm Từ cất tiếng,ánh mắt hổ phách nhìn cô,phần lớn là không cho cô từ chối.

Băng Linh đành ngồi xuống bàn.

”Quả thật tay nghề của cô rất tuyệt”_Tử Kỳ vừa ăn vừa khen

”Cám ơn”_Cô cười vui vẻ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.