Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1273: Chương 1273




Cả một ngày ồn ào, cuối cùng cũng đã trôi qua.

Trước khi ngủ, Thẩm Hà lật qua lật lại vẫn không ngủ được.

Cô thật sự lo lắng Văn Gian Thanh không thích nghi được với môi trường chật chội, lo lắng cậu sẽ chịu không nổi sự khác biệt lớn như vậy.

Thật vừa khéo.

Trước khi Thẩm Hà ngủ, Sử Hiểu Yến bỗng nhiên lại gửi cho Thẩm Hà một bức ảnh chụp.

Đó là bức ảnh Sử Hiểu Yến và Hồ Phi chụp chung.

Kể từ khi hai người xác định yêu nhau, bọn họ lại biến mất không có tin tức gì cả.

Bây giờ, cô ấy bỗng nhiên gửi cho Thẩm Hà một bức ảnh như thế, cũng xem như biến tướng nói cho Thẩm Hà biết về tiến độ của bọn họ, đúng không?

Nhìn gương mặt Sử Hiểu Yến trong hình cuối cùng đã không còn trang điểm đậm nữa, quần áo cuối cùng cũng giống như một cô gái mười chín tuổi bình thường, Hồ Phi đứng ở bên cạnh cô, trên mặt cũng tươi cười rạng rỡ.

Không quan tâm giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, ít nhất kết cục bây giờ cũng không tệ lắm.

Thẩm Hà nhìn bức ảnh của bọn họ mà không nhịn được xúc động!

Con người thật sự không thể chỉ nhìn bề ngoài được!

Trước đây khi lần đầu tiên mình nhìn thấy Sử Hiểu Yến, cảm nhận trực quan đầu tiên chính là một người phụ nữ ngu ngốc.

Nhưng sau khi cẩn thận tiếp xúc, cô lại phát hiện, Sử Hiểu Yến này đúng là có vô số khuyết điểm, nhưng trong tính cách vẫn còn giữ lại chút ánh sáng.

Nói cách khác, cho dù Sử Hiểu Yến có biến thành kẻ xấu xa, nhưng lại không hoàn toàn hư hỏng.

Cho dù cô ấy không được tính là cô gái tốt, nhưng cô ấy vẫn bảo vệ tình yêu của mình tới cùng.

Hơn nữa ở trước mặt Thẩm Hà, cô ấy không có giả vờ, cũng không có diễn trò.

Điểm này lại làm cho Thẩm Hà rất yêu thích.

Nhưng Tranh Tranh này đơn giản là tập trung tất cả những điều tồi tệ của tính cách con người.

Cô ta tham hư vinh, không biết ngượng, nhưng đáng xấu hổ là còn giả vờ vô tội, đổ hết tất cả sai lầm lên người khác.

So sánh giữa hai người, Thẩm Hà càng cảm thấy Sử Hiểu Yến đáng yêu hơn.

Thẩm Hà đã chìm vào giấc ngủ trong tâm trạng như vậy.

Ngày hôm sau, cô thiếu chút nữa đã đến muộn.

Hôm nay chính là ngày đầu tiên bắt đầu quay phim!

Cô là vai nữ chính mà đến muộn thì sẽ không tốt.

May mà Thẩm Hà đã xem qua kịch bản trước, bởi vậy ngày đầu tiên quay phim cũng không đến quá muộn.

Cũng may mà có một nhóm diễn viên cũ phối hợp diễn, Thẩm Hà vào vai rất nhanh, tất cả đều thuận lợi thông qua.

Trong lúc đám người Thẩm Hà đang bận rộn quay phim, bên kia cũng bắt đầu hành động.

Chỉ mất mấy ngày, nam diễn viên do Tư Nhiên tìm tới đã thuộc kịch bản, bắt đầu trang bị cho mình, giả mạo làm một người giàu có.

Văn Gian Thanh thật sự không có khái niệm tiết kiệm.

Sau khi trả tiền thuê nhà, trong tay cậu đại khái cũng chỉ còn lại có hơn mười triệu.

Bởi vì trong tay không có tiền, lại không có cách nào ra ngoài ăn, cậu cũng chỉ có thể gọi đồ take away rẻ tiền.

Khi những đồ take away này bày ra ở trước mắt, Văn Gian Thanh thiếu chút nữa thì lâm vào cảnh khốn cùng!

Cậu thật sự phải ăn mấy thứ này sao?

Lúc này Văn Gian Thanh mới hiểu được, tại sao Thẩm Hà phải nói như vậy.

Đây quả nhiên là ăn thức ăn như nuốt trấu mà!

Sắc mặt Văn Gian Thanh không dễ nhìn, sắc mặt Tranh Tranh cũng khó coi!

Cô ta vừa hưởng phúc không được mấy ngày, lại sắp bị đánh về nguyên hình, cô ta có thể hài lòng được sao?

“Được rồi Gian Thanh, anh đừng náo loạn nữa. Cố ăn một chút đi.” Tranh Tranh bất đắc dĩ nói: “Ngày hôm nay chúng ta còn có thể ăn đồ take away, mấy ngày nữa, chúng ta phải ăn mì ăn liền thôi. Em đi tới tổ phim đóng vai phụ, một ngày mới kiếm được có một trăm bốn mươi ngàn, nhưng chỉ đủ cho chúng ta ăn cơm. Em muốn mua bộ quần áo, mua mỹ phẩm cũng không có tiền. Chắc em vẫn phải nghĩ biện pháp khác mới được.”

Văn Gian Thanh lập tức nói: “Tranh Tranh, em đi theo anh lại phải chịu khổ rồi.”

Tranh Tranh miễn cưỡng cười: “Không có gì, được rồi, anh ở nhà chờ em, em phải đi tới tổ phim. Ngày hôm nay sẽ có một thông báo, em phải nhanh qua đó mới được. Nói không chừng hôm nay sẽ may mắn, còn có thể cầm được một phong bì đỏ thì sao!”

Lúc này Văn Gian Thanh mới gật đầu.

Chờ sau khi Tranh Tranh đi, Văn Gian Thanh nhìn đồ take away thanh đạm trước mắt mà thật sự nuốt không trôi.

Lúc ở nhà, cậu đều ăn những đồ ngon vật lạ.

Khi xa nhà cũng ở khách sạn năm sao, ăn các thức ăn do các đầu bếp chuyên nghiệp chế biến ra.

Nhưng nhìn thức ăn bây giờ, cái này có thể gọi là thức ăn được sao?

Ngay cả thức ăn cho chó cưng nhà cậu cũng ngon hơn thế này.

Ôi, được rồi, Tranh Tranh nói cũng đúng.

Có cái này ăn đã là tốt rồi!

Qua mấy ngày nữa, sợ rằng ngay cả cái này cũng không có đâu.

Văn Gian Thanh xoa cái bụng đói đang biểu tình, cậu chỉ có thể kiên trì nuốt vào.

Thoáng cái lại ba ngày trôi qua.

Trong ba ngày này, chất lượng cuộc sống của Văn Gian Thanh lại không ngừng giảm xuống.

Những vật đáng tiền trên người cậu đều bị Thẩm Hà lấy đi.

Ngoại trừ một cái điện thoại di động ra, thì chính là quần áo trên người là đáng tiền.

Nhưng cậu cũng không thể bán cả quần áo để đổi lấy thức ăn chứ?

Cậu không làm nổi chuyện mất mặt như vậy!

Cho nên, cậu chỉ có thể cắn răng mà nhịn.

Mà bên kia, qua ba ngày Tranh Tranh phát hiện trên người Văn Gian Thanh thật sự không có tiền, cô ta quả nhiên bắt đầu do dự.

Tranh Tranh thật ra không có khái niệm gì về mấy từ kẻ có tiền này.

Cô ta không biết gia đình Văn Gian Thanh ở đâu vì cậu không nói cho cô ta biết.

Cho nên, Tranh Tranh đơn thuần chỉ cho rằng trong nhà Văn Gian Thanh có tiền.

Nhưng cụ thể người có tiền thế nào thì cô ta lại không biết.

Dù sao, bây giờ Văn Gian Thanh bị đóng băng tài sản, anh ta chính là kẻ không có tiền.

Lúc đầu Tranh Tranh khoe khoang không ngừng, bây giờ lại lập tức hối hận!

Cô ta cho rằng trong nhà nói đóng băng thẻ ngân hàng của Văn Gian Thanh, chẳng qua là dọa cậu thôi.

Làm sao biết được lại thật sự đóng băng chứ?

Tiền trước đây Văn Gian Thanh cho cô ta, cô ta đều đã tiêu hết, trong tay cô ta cũng không có bao nhiêu tiền.

Mà bây giờ, Văn Gian Thanh ăn phải dùng tiền, uống phải dùng tiền, cái gì cũng phải tốn tiền.

Trước kia là Văn Gian Thanh nuôi cô ta, bây giờ lại thành cô ta phải nuôi Văn Gian Thanh.

Vì vậy, trong lòng Tranh Tranh rất nhanh lại thấy khó chịu.

Cô ta đột nhiên cảm giác, mình cứ nuôi Văn Gian Thanh thế này thì thật thua thiệt.

Bởi vì, chỉ cần Văn Gian Thanh không chia tay với cô ta, cậu lại không có tiền!

Không có tiền, cô ta còn ở cùng với cậu làm gì?

Ở dưới tình huống này, nam diễn viên được Tư Nhiên thu xếp cuối cùng cũng xuất hiện.

Được Tư Nhiên triển khai hoạt động, tạo ra cảnh nam diễn viên kia vô tình gặp được Tranh Tranh ở trên đường, sau khi cô ta diễn xong vai phụ trở về nhà.

Nếu Tranh Tranh biết cố ý tạo ra cảnh vô tình gặp được, thì nam diễn viên kia càng biết cách hơn!

Hơn nữa, kỹ năng diễn xuất của nam diễn viên kia còn tốt hơn Tranh Tranh nhiều.

Nam diễn viên này dùng tên giả là Vệ Cương, lấy thân phận của một thiếu gia con nhà giàu diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, trợ giúp Tranh Tranh trong lúc bị người ta gây khó dễ.

Tranh Tranh vừa nhìn thấy quần áo mặc trên người và chìa khóa trong tay của Vệ Cương thì ánh mắt lập tức sáng lên!

Cô ta đã có mục tiêu mới!

Sau khi Vệ Cương giải cứu Tranh Tranh xong, lại lái xe đưa cô ta rời khỏi đó, ở trong xe anh ta nói: “Cả đời tôi ghét nhất chính là chuyện bắt nạt người phụ nữ! Bắt nạt người phụ nữ thì tính là bản lĩnh gì chứ? Đúng rồi, người đẹp, cô ở gần đây sao? Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về nhé?”

Tranh Tranh giả vờ căng thẳng trả lời nói: “Vâng, tôi đang ở phòng cho thuê gần đây.”

Vệ Cương giả vờ không để ý nói: “Được, vậy cô đưa địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đưa cô về.”

Ánh mắt Tranh Tranh lóe lên, nói: “Ngày hôm nay thật sự rất cảm ơn anh. Chúng ta có thể thêm WeChat không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.