Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1274: Chương 1274




Vệ Cương đương nhiên cầu còn không được, lúc này lại thêm WeChat của Tranh Tranh.

WeChat này cũng đã được làm giả.

Phía trên không phải là ảnh chụp bên cạnh xe nổi tiếng thì chính là lộ ra đồng hồ đeo tay đắt tiền, hoặc là cảnh đi du lịch ở các nơi trên thế giới.

WeChat này là do Tư Nhiên đặc biệt chuẩn bị cho Vệ Cương, cũng là chuẩn bị cho Tranh Tranh.

Lấy bản lĩnh của Tư Nhiên, muốn chuẩn bị một WeChat như vậy thì căn bản không có gì khó.

Cho nên, Tranh Tranh lật xem phần bạn bè của người này hồi lâu, cuối cùng có thể xác định đây là một đại thiếu gia nhà có tiền.

Nhìn tình trạng tài sản hoàn toàn không thua kém với Văn Gian Thanh.

Văn Gian Thanh có một khuyết điểm, chính là không thích gửi ảnh và tin tức lên dòng thời gian của bạn bè.

Thật ra có cái gì để gửi lên chứ?

Trong đám bạn của cậu đều là người có cùng đẳng cấp, cái cậu có người khác cũng có. Nơi cậu đi, mọi người đều đi, còn khoe làm cái gì!

Cho nên trong trang của cậu đều là các loại việc vặt như ngày hôm nay kiếm tiền, hôm nay sinh nhật chị gái rồi, hôm nay trêu chọc em gái các loại.

Vì vậy trang của cậu đặc biệt thuần khiết.

Ngay cả bóng dáng của một cái xe đạp cũng không có, chứ đừng nói là ô tô với du thuyền.

Có nhà ai không có việc gì lại chụp ảnh mình mua mấy đôi đũa hay mấy cái muôi?

Không sai, đối với nhà họ Văn, mua một cái xe, mua một du thuyền lại tương đương với nhà người bình thường mua đôi đũa, mua một cái muôi mà thôi.

Vậy cậu còn khoe để làm gì?

Cho nên, Tranh Tranh không biết gì về tài sản của Văn Gian Thanh, chỉ biết cậu là thiếu gia có tiền thôi.

Không hơn không kém.

Bây giờ tài sản của Văn Gian Thanh hoàn toàn bị đóng băng, trên người quả thật không có tiền.

Mà đột nhiên lại xuất hiện một kẻ đẹp trai, cũng đặc biệt có tiền, hơn nữa dường như không phải là cậu ấm dựa vào gia đình để sinh sống.

Vì vậy, Tranh Tranh có thể không động lòng được sao?

Cho nên, Tranh Tranh nói chuyện qua lại với Vệ Cương vài lần.

Vệ Cương hỏi Tranh Tranh có người yêu chưa, Tranh Tranh trả lời ngay là chưa.

Những lần bọn họ nói chuyện phiếm đều được ghi lại, tất cả đều bị Tư Nhiên giám sát.

Cho nên, tất cả đều được lưu lại.

Đương nhiên, chỉ có vậy thì không đủ.

Chỉ có vậy còn chưa đủ để Văn Gian Thanh hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng người phụ nữ này.

Mọi người đều có thể kiên trì.

Trong quá trình quay phim, Phương Phương quả nhiên chịu trách nhiệm đưa cơm hộp cho tất cả mọi người.

Bởi vậy cơm hộp của tổ phim này cũng có chất lượng tốt nhất trong các tổ quay phim của thành phố.

Đừng thấy nó chỉ là cơm hộp, trong đó lại có học vấn rất lớn.

Mấy chay, mấy mặn, có món ăn mặn thế nào, kiểu dáng thức ăn chay ra sao. Còn có nhà hàng nào cung cấp cơm hộp.

Quá nhiều điều phải chú ý.

Chẳng qua chỉ mấy ngày, Phương Phương đã tiêu hết một số tiền lớn.

Nhưng Phương Phương vẫn phải vui vẻ chịu đựng và mang ơn!

Cảm ơn Thẩm Hà rộng lượng, cho cô ta có cơ hội hối cải để làm người mới.

Ở trong quá trình quay phim, Thẩm Hà vào vai rất nhanh, Thẩm Mạch lại vào vai chậm hơn rất nhiều.

Ở nhà, cô chính là danh hiệu ngoan ngoãn, cho nên không diễn ra được vẻ hung ác.

Sau đó mọi người đều kiên nhẫn chờ Thẩm Mạch vào vai.

Thẩm Mạch rầu rĩ hồi lâu, nước mắt lưng tròng nhìn Thẩm Hà nói: “Chị, em không biết diễn người hung ác!”

Thẩm Hà xoa cằm suy nghĩ hồi lâu, quay đầu lại nói với biên kịch: “Có thể sửa lại kịch bản được không? Gương mặt của Tiểu Mạch nhà chúng tôi xinh đẹp như vậy, cho dù có tỏ ra hung dữ thì cũng giống như đang làm nũng thôi!”

Thẩm Hà vừa dứt lời, thợ trang điểm đã giơ tay giơ chân tán thành!

Khi cô ấy hóa trang cho Thẩm Mạch, đã cảm thấy gương mặt của cô bé này thật động lòng người.

Căn bản không phải là loại người hung dữ!

Hơn nữa cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp thì làm sao diễn ra được cảm giác hung hãn đây?

Vì vậy tổ đạo diễn và biên kịch thương lượng với nhau xem có nên sửa kịch bản không.

Tổng đạo diễn lại nói một câu: “Sửa, các người không sửa thì bản thân các ngươi đi nói. Dù sao tôi cũng không dám nói!”

Tổng đạo diễn đã nói như vậy, những người khác có thể có ý kiến gì nữa?

Vậy thì sửa thôi!

Vì vậy, vai diễn của Thẩm Mạch được sửa lại.

Không thể không nói, vừa sửa lại như vậy, Thẩm Mạch rất nhanh lại nhập vai rồi.

Cô diễn rất tốt vai một cô gái quyền quý lạnh lùng xinh đẹp.

“Ha hả, Kỳ thiếu giáo thật đúng là biết nói đùa? Chỗ tôi làm sao có thể giấu được đám người cộng sản chứ?” Thẩm Mạch đóng vai một cô thiên kim lạnh lùng trong chiếc váy ren màu trắng, chậm rãi từ trên bậc thang uốn cong, bước xuống, trong ánh mắt cô lộ ra vẻ ngây thơ và trẻ con của thiếu nữ trong gia tộc lớn: “Nhà chúng tôi và Quốc Dân đảng lại có quan hệ không tốt, tôi làm sao có thể làm ra loại chuyện tự chặt đứt đường lui của mình được?”

Tư Nhiên đóng vai Kỳ thiếu giáo của tổ chức tình báo, mỉm cười: “Hoàng tiểu thư nói quá lời, chẳng qua chúng tôi chỉ lục soát theo lệ thường mà thôi. Chúng tôi lo lắng tên cộng sản này sẽ quấy rầy Hoàng tiểu thư, vẫn mong Hoàng tiểu thư lượng thứ cho.”

“Ha ha, Kỳ thiếu giáo muốn lục soát, tôi tất nhiên không dám ngăn cản.” Mắt Thẩm Mạch thoáng động và nhìn lên trên tầng nói: “Chẳng qua là làm ầm ĩ ảnh hưởng tới bà tôi nghỉ ngơi, Kỳ thiếu giáo có thể gánh được tội này không? Nếu như không phải là ủy viên trưởng nhiệt tình mời, bà tôi cũng không trở lại...”

Tư Nhiên đóng vai Kỳ thiếu giáo lại lộ ra ánh mắt do dự: “Chuyện này...”

“Bà tôi đã lớn tuổi rồi, nên ngủ không được sâu.” Thẩm Mạch đóng vai Hoàng tiểu thư hạ mí mắt xuống, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm mê người: “Lần này bà tôi đặc biệt về nước là vì ủy viên trưởng. Không biết làm lỡ chuyện của ủy viên trưởng, Kỳ thiếu giáo có thể gánh vác được không?”

Tư Nhiên đóng vai Kỳ thiếu giáo lập tức cúi người nói: “Là tôi không phải. Vẫn mong Hoàng tiểu thư chuyển lời với lão phu nhân, ngày hôm nay tôi đã đường đột, hôm khác nhất định sẽ đến nhà tạ tội. Xin chào, không cần tiễn.”

Sau khi nói xong câu đó, Tư Nhiên trong trang phục thiếu giáo đẹp trai vô cùng đã lùi lại nửa bước và xoay người rời đi.

Thẩm Mạch đóng vai Hoàng tiểu thư chờ bọn họ đi rồi lại lập tức xoay người, đỡ Thẩm Hà cả người đầy máu đi ra.

Mặc dù đây là diễn kịch, đại khái tất cả mọi người đều vào vai, nên khi nhìn thấy được cả người Thẩm Hà đầy vết máu loang lổ, Thẩm Mạch không nhịn được, nước mắt trào ra: “Chị, chị không sao chứ?”

Thẩm Hà đóng vai nữ chính lắc đầu nói: “Hoàng tiểu thư, ngày hôm nay cám ơn tiểu thư...”

Thẩm Mạch liều mạng lắc đầu: “Chị, để em đi gọi bác sĩ...”

Thẩm Hà giữ cô lại: “Không cần! Bây giờ tôi không thể gặp bác sĩ được! Chỗ tiểu thư có hộp thuốc chứ? Tôi tự băng bó một chút là được rồi...”

Nói đến đây, căn cứ theo nội dung vở kịch yêu cầu, Thẩm Hà phun ra một ngụm máu lớn.

Thẩm Mạch lập tức sợ hãi, thét lên: “Có ai không! Có ai không! Nhanh gọi điện thoại cho ba tôi, chị tôi nôn ra máu rồi!”

Đạo diễn vội vàng kêu: “Cắt!”

Sau đó tất cả mọi người trong tổ phim đều cười!

Lần này, con gái nhà họ Thẩm thật sự nhập vai rất tốt, thật sự cho rằng Thẩm Hà đã nôn ra máu!

Thẩm Hà cũng dở khóc dở cười, giơ tay lên nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Mạch: “Đồ ngốc! Đây là quay phim mà! Mạch Mạch thật là khờ.”

Thẩm Mạch ngơ ngác đứng tại chỗ, chớp mắt mấy cái, nước mắt vẫn còn đọng ở trên má: “A? Đúng vậy, đây là quay phim mà! Nhưng biểu cảm của chị vừa rồi rất thật, em còn cho rằng chị thật sự bị thương chứ...”

Sau đó tất cả mọi người lập tức cười ngất!

Bọn họ cũng không biết, con gái nhà họ Thẩm còn có thể dễ thương như vậy!

Đơn giản là quá buồn cười rồi!

Thẩm Hà, Tư Nhiên và hoàng tử Joel cũng phì cười!

Quả nhiên là em gái nhà mình làm gì cũng đáng yêu mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.