Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1527: Chương 1527




Tiểu Thất đứng bên cạnh, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Đế quân gần đây rất lạ.

Cứ cảm thấy đế quân mà mình quen biết, cùng đế quân trong lới người khác, hoàn toàn không phải cùng một người.

Ánh mắt đế quân có chút mơ hồ mà nhìn Tiểu Thất, buộc miệng nói: “Tại sao ta cứ có cảm gíac, có liên quan đến nàng, mà không chỉ như thế?”

Tiểu Thất đưa tay sờ mặt mình.

Ừm, cô ấy đúng là trông khá đẹp.

Nhưng trên thiên giới, mỗi tiên tử đều trông rất đẹp.

Trong nhiều tiên tử đẹp như thế, cô ấy chỉ là một tiểu tiên nga nhỏ bé, vốn dĩ không là gì.

Cho nên, đế quân nói như thế, chắc chắn là đem mình xem thành người khác.

Thôi đi thôi đi.

Thấy đế quân uống nhiều, đem mình nhìn thành người khác, mình cũng làm một việc thiện, giảng giải với đế quân một chút vậy!

Ai kêu ngài ấy là đế quân chứ? Tiểu Thất tiến lên trước một bước, chậm rãi mở miệng nói: “Có những quan hệ, càng ngày càng thân mật. Có những quan hệ càng ngày càng xa. Chỉ với một ý nghĩ lên thiên đàng, một ý nghĩ vào địa ngục. Thật thật giả giả, hư hư thực thực, như mộng như ảo, một số chuyện chẳng qua là tùy tâm. Đế quân, trong lòng chẳng qua là có khúc mắt chưa giải, nên mới nghĩ như thế.”

Một câu chẳng qua cũng tùy tâm, khiến cho đôi mắt đỏ của đế quân liền rực sáng.

Đế quân đột nhiên kéo lấy cổ tay Tiểu Thất, không cho phép từ chối liền bay ra khỏi phủ đệ của Viêm đế.

Tiểu Thất với vẻ kinh sợ, không kiềm được hỏi: “Đế quân đại nhân,.. ngài... ngài đây là muốn làm gì?”

Đôi mắt đỏ của đế quân lướt qua tia nhạy bén, sau đó liền thông thả trả lời: “Nếu đã là một mơ hồ, thế thì triệt để mà làm cho rõ! Nhân duyên trên thiên giới đều do nguyệt lão chấp trưởng! Thế thì đi hỏi ông ấy cho rõ vậy!”

Tiểu Thất với vẻ mơ hồ: “Tại sao phải đi tìm nguyệt lão...”

Đế quân không giải thích gì thêm cả, một luồng ánh sáng xẹt qua, hai người bổng nhiên biết mất tại chỗ.

Giây sau liền xuất hiện trước miếu nguyệt lão.

Trong miếu nguyệt lão, sắc mặt nguyệt lão sốt ruột mà dặn dò với tiểu đồng trong nhà nói: “Nếu như đế quân đến, cứ nói ta không có nhà, không có...”

Nói xong, nguyệt lão quay người liền muốn trốn.

Tiểu đồng liền vội hỏi: “Nhưng, nếu đế quân hỏi người đi đâu, thế nên trả lời như thế nào?”

Nguyệt lão vội đến đỉnh đầu nổi mục cả rồi, trong phòng sau khi đi quanh mấy vòng, liền cắn rằng nói: “Cứ nói nhà Hằng Việt tiên quân mới sinh tiểu tiên tử, ta đi chúc mừng!”

Nói xong, nguyệt lão liền vội vã nhảy qua cửa sổ trốn đi.

Quả nhiên, nguyệt lão vừa mới trốn đi, đế quân liền dẫn Tiểu Thất đến miếu nguyệt lão.

Nhìn thấy pho đại thần này đến, tiểu đồng bên cạnh nguyệt lão chịu lấy áp lực lớn mà hành lễ: “Tham kiến đế quân!”

Đôi mắt đỏ của đế quân lướt qua bày trí trong nhà, tiện miệng hỏi: “Nguyệt lão có nhà không?”

“Bẩm đế quân, nguyệt lão đến chỗ Hằng Việt tiên quân, nói là nhà tiên quân mới sinh tiên tử, nguyệt lão qua đó uống rượu mừng.” Tiểu đồng chỉ có thể trả lời theo lời dặn của nguyệt lão mà nói.

“Hừ, trốn nhanh thật.” đế quân hừ lạnh một tiếng, không hỏi nhiều, quay người liền đi.

Tiểu Thất với đầu đầy chấm hỏi, chỉ có thể đi theo phía sau đế quân, cùng quay người rời khỏi.

Chờ đến sau khi đế quân và Tiểu Thất đều rời khỏi, tiểu đồng mới dám đứng thẳng người, vỗ ngực nói: “Dọa chết mất thôi! Uy nghiêm của đế quân cùng với thiên đế không chênh lệch gì nhau mấy!”

Qua một lúc sau, nguyệt lão đoán chừng đế quân đã rời khỏi, mới từ cửa sổ nhảy vào.

Tiểu đồng nhìn thấy, vội qua hành lễ nói: “Nguyệt lão, người làm sao mà phải trốn đế quân thế?”

Nguyệt lão than mọt tiếng, nói: “Chuyện này, nói ra thì thật dài dòng! Đế quân và tiểu tiên nga đó có nghiệt duyên tam sinh tam thế, chuyện này, chỉ có ta và thiên đế hai người biết rõ. Ta bây giờ nói với con, cũng là để con sau này cẩn thận chút, không được lỡ lời.”

Tiểu đồng kinh hãi mà nhìn nguyệt lão: “Đế quân và tiểu tiên nga đó? Sao có thể?”

“Đúng thế! với địa vị và danh vọng của đế quân, không cần biết là công chúa nhà nào đều có thể xứng cả. Nhưng mệnh cách của vị tiểu tiên nga này, đích thực là tình kiếp tam thế của đế quân. Trải qua kiếp nạn này, tu vi của đế quân sẽ lần nữa được thăng tiến, thực lực lúc đó, không chỉ có thể cách xa thiên đế, thậm chí có thể với sức một mình, mà áp chế ma giới khiến họ không ngẩng đầu nổi. Nếu không trải qua được kiếp nạn này, chỉ sợ thiên giới mấy vạn năm sau, sẽ có một đại kiếp. Vì sự an bình mấy vạn năm sau, thiên đế thương lượng cùng ta, nhanh chóng mà thúc đẩy tình kiếp tam thế của đế quân.”

Tiểu đồng kinh hãi nhìn nguyệt lão, cả buổi trời không nói nên lời.

Thì ra là thế!

“Thế thì người chỉ cần nói với đế quân là được tại sao lại cần phải trốn chứ?” tiểu đồng không kiềm được mà hỏi.

“Nếu đã là kiếp nạn, thế sao mà có thể nói ra trước chứ?” nguyệt lão cười khổ nói: “Ta bây giờ bắt đầu thấy lo, sau khi đế quân kết thúc tam thế tình kiếp, miếu nguyệt lão nhỏ này của ta, còn có thể tồn tại tiếp hay không?”

Nguyệt lão nói xong câu này, bất lực mà lắc đầu, quay người rời khỏi.

Trên mặt tiểu đồng vẫn dáng vẻ nửa hiểu nửa không.

Nhưng, nếu nguyệt lão đã nói thế, thế thì chắc chắn có lý chăng.

Phía bên ngoài, khóe môi đế quân khẽ nhếch, sau đó quay người rời khỏi.

Tình kiếp tam thế?

Hừ, ngài ấy mới không có phiền muộn đó!

Trên thế giới này vốn dĩ không tồn tại người con gái như thế, có thể ảnh hưởng đến tâm trạng ngài ấy, người con gái có thể khiến cho ngài ấy bất chấp tất cả.

Nhưng, ngài ấy ngược lại có chút mong chờ xem cái gọi là tam thế tình kiếp công chúa là bộ dạng gì.

Tiểu Thất không có công lực của đế quân, tự nhiên không nghe thấy nguyệt lão nói gì, cho nên cả quá trình đều ngây ngô mà nhìn đế quân, không biết nên nói gì cho phải.

Đế quân hiếm khi mà hòa nhã, nói với Tiểu Thất: “Được rồi, không gì nữa, về thôi.”

“A... ồ...” Tiểu Thất với vẻ ngờ vực mà hành lễ với đế quân, từ từ lùi về sau, sau đó với vẻ không hiểu mà quay người rời khỏi.

Đôi mắt đỏ của đế quân nhìn lên bầu trời khóe môi khẽ nhếch.

Nếu đây là kiếp nạn đã định, thế thì đến đi!

Để ta xem xem, trên thế giới này, sẽ là người con gái như thế nào sẽ khiến ngài ấy thần hồn điên đảo!

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Chớp mắt lại ngàn năm qua đi.

Ngày hôm nay, Tiểu Thất vẫn như bình thường mà đi kiểm tra kho của Viêm đế.

Sau khi Tiểu Thất kiểm tra xong, lại phát hiện vật dụng làm sao cũng không thể đối chiếu được với trên sổ cả.

“Sao lại có thể?” Tiểu Thất với vẻ ngờ vực: “Sao lại thiếu một món đồ?”

Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Thất liền mở to mắt ra, một giọt mồ hôi từ trên chán rơi xuống.

Chẳng lẽ nói... chẳng lẽ nói... có người trộm chìa khóa của mình, vào nhà kho lấy trộm đồ trong đây?

Vừa nghĩ đến khả năng này, Tiểu Thất liền không ngồi im được nữa, liền lén lút ra khỏi cửa, đi điều tra chuyện này.

Sau đó, kết quả điều tra, khiến cho Tiểu Thất như bị sét đánh vậy!

Tuy nhiên có người lấy trộm chìa khóa của cô ấy, trộm mất bảo bối của Viêm đế!

Tiểu Thất tuyệt vọng vô cùng, quay người liền quỳ trước mặt Viêm đế, tự xin giáng tội.

Ánh mắt Viêm đế nhấp nháy, nghĩ đến lời dặn của thiên đế, do đó không có trách phạt cô ấy, chỉ là khẽ mở miệng nói với cô ấy: “Chuyện mình tự làm sai, tự đi bù đắp!” thế là, Tiểu Thất luân hồi, bắt đầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.