Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1598: Chương 1598




Thái Đức Phát và Trình Thiên Cát nở nụ cười chỉ có đàn ông mới hiểu được.

Dương Lâm đi phía sau vẫn mơ hồ, không biết bản thân đã được an toàn.

Cô càng không biết, Trình Thiên Cát làm nhiều chuyện như vậy đều nhằm mục đích bảo vệ cô.

Đương nhiên, Trình Thiên Cát cũng không định nói cho Dương Lâm biết.

Có một số việc, cứ lặng lẽ làm, không cần người ta phải biết.

Anh chỉ muốn lấy được lô vũ khí trong tay Thái Đức Phát, sau đó lặng lẽ rời khỏi nơi đây, cả đời cũng không quay lại.

Vậy nên, anh muốn giải quyết mọi chuyện triệt để.

Bước vào biệt thự, rất nhanh liền có người nước R tới tiếp đón.

Trình Thiên Cát sử dụng tiếng nước R rất thành thạo khiến Thái Đức Phát nhịn không được liếc anh, Dương Lâm cũng nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Suy nghĩ trong lòng hai người hoàn toàn khác nhau. Thái Đức Phát nghĩ: Mẹ kiếp! Tên An Tử Tuyên này cũng được đấy chứ! Nói tiếng nước R chuẩn xác, trôi chảy như vậy chắc chắn là con nhà có điều kiện rồi! Phải biết rằng, học ngôn ngữ là cả một quá trình, cần phải tới đó, tiếp xúc, trao đổi với người dân nước đó một thời gian dài mới có thể vận dụng ngoại ngữ đó một cách lưu loát, trôi chảy. Chỉ có con nhà giàu mới làm được như vậy. Trong khi đó, những gia đình bình thường không thể gánh vác nổi khoản tiền này. Thảo nào, hắn không thể điều tra được bất cứ thứ gì về An Tử Tuyên. Xem ra nhà họ An có chỗ dựa khá vững trong thành phố này, chưa biết chừng còn có quan hệ với cả nhà họ Hạ danh chấn lẫy lừng. Người khí phách và tài năng như An Tử Tuyên chắc chắn không thể xuất thân từ gia đình bình thường được.

Dương Lâm nghĩ: Trời đất, anh Tuyên giỏi quá! Dường như chẳng có chuyện gì là anh không biết cả! Còn có thể nói được tiếng nước R một cách trôi chảy và chuẩn xác hệt như đã từng sống ở đây nữa chứ. Anh quá xuất sắc, còn cô lại quá bình thường, liệu có thể ở bên anh được không? Anh sẽ không chê cô chứ? A, thật phiền muộn! Trước đây cô thấy bản thân không đến nỗi nào nhưng bây giờ xem lại, cô kém anh một trời một vực. Không được, sau này cô phải cố gắng hơn nữa để có thể xứng với anh, cùng anh sánh vai cả đời! Dù sao đi nữa cũng không được khiến anh mất mặt, không được để anh thấy cô là một kẻ thất bại! Ừm, cứ vậy đi! Trở về nhất định phải học thêm một khóa nâng cao khả năng của bản thân mới được!

Những người khác lại nghĩ: Thái tổng quả nhiên tinh mắt! Trước đây chúng tôi cứ nghĩ cậu An này chẳng qua chỉ là một cậu ấm con nhà giàu mà thôi, Thái tổng không cần nịnh bợ hắn như vậy. Hiện tại xem ra, Thái tổng đã nhìn thấu chỗ dựa sau lưng cậu An này. Hắn ta có vây cánh trong thành phố, điều đó chứng tỏ, sau này Thái tổng có thể ra ngoài phát triển? Chuyện này trước đây bọn họ cũng từng nghĩ tới, nhưng ngoài đó thuộc địa bàn của nhà họ Hạ! Nói không chừng, cậu An này có thể giúp bọn họ làm được việc này. Tốt quá, cuối cùng cũng có cơ hội thoát khỏi nơi nhỏ bé này, ra ngoài tự do tung hoành trên thế giới rộng lớn rồi!

Trong mắt những nhân viên trong biệt thự lại là: “Ù uây, anh chàng đẹp trai này là người nước mình à? Từng câu nói từng cử chỉ đều chứng tỏ cậu ấy đã hoặc đang sống ở đây! Thỉnh thoảng, cậu ta còn nói giọng Osaka nữa, thật khiến người ta cảm thấy thân thiết! Lát nữa nhất định phải nói chuyện với cậu ta, xem cậu ta có phải người nước mình không mới được!

Trình Thiên Cát hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng mọi người, anh cười cười nhận thẻ phòng, sau đó đưa Dương Lâm đi.

Đẩy cửa vào, Trình Thiên Cát chỉ vào một phòng trong đó nói với Dương Lâm: “Nếu em yên tâm về anh thì hôm nay em ngủ ở đây, anh ngủ bên ngoài.”

Dương Lâm đỏ mặt, cúi đầu không biết nên nói gì mới phải.

“Vừa nãy Thái Đức Phát đã lấy em làm quà tặng cho anh rồi, vậy nên từ giờ trở đi, em tuyệt đối an toàn.” Trình Thiên Cát giống như người nước R thực thụ, quỳ trên nệm, tươi cười nói với Dương Lâm: “Tất nhiên anh sẽ không làm gì em. Trong mắt người ngoài, em là người của anh rồi. Nhưng anh vẫn luôn coi em là em gái.”

Dương Lâm suýt thì bật thốt, đừng coi cô như con gái, cứ coi cô như bạn gái luôn đi!

Nhưng lời như vậy, Dương Lâm không nói ra miệng được.

Cô mới có 19 tuổi.

“Cảm ơn anh.” Dương Lâm biết Trình Thiên Cát không nói gì, nhưng sau lưng chắc chắn làm không ít việc, nếu không Thái Đức Phát sẽ không tặng cô cho anh.

Tuy bị coi là hàng hóa để tặng cho người khác nhưng Dương Lâm rất vui, vì người đó là Trình Thiên Cát.

Cô rất thích anh Tuyên.

“Anh mới nói với Thái Đức Phát, hôm nay hơn mệt nên không ra ngoài ăn cơm nữa. Lát nữa nhân viên mang cơm tới đây, chúng ta cùng ăn nhé!” Trình Thiên Cát quan tâm.

Dương Lâm cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy.

Thân thiết!

Dịu dàng!

Còn rất hiểu lòng người!

Thật khiến người ta cảm động!

Dương Lâm chẳng thể nói gì ngoài gật đầu.

Cô vui đến nỗi sắp nhảy cẫng lên rồi.

Hơn ai hết, cô mong có thể cùng anh ở riêng, cùng ăn cơm, cùng trò chuyện, cùng ngâm suối nước nóng.

Thậm chí, cô không tiếc cho đi tất cả.

Cô thực sự rất thích anh!

Một lát sau, nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, đặt ở trên bàn. Món nào món nấy đều như một tác phẩm nghệ thuật.

Dương Lâm chưa từng nhìn thấy bàn ăn phô trương như vậy, nên ngoan ngoãn ngồi đối diện Trình Thiên Cát, chỉ sợ bản thân có gì sai sót khiến anh cười nhạo cô.

Trình Thiên Cát rót cho Dương Lâm một li rượu, cười nói: “Chắc không còn chuyện gì nữa, có thể uống một li. Em thử đi, mùi vị cũng được lắm.”

Dương Lâm vốn không uống rượu, nhưng rượu này do Trình Thiên Cát rót nên cô không chút do dự nhận lấy, cúi đầu nhấp một ngụm.

Chất lỏng mát lạnh mang theo chút cay nồng chảy vào miệng cô. Cảm giác này khiến Dương Lâm không kịp thích ứng, buông li rượu xuống.

“Nào, ăn cơm.” Trình Thiên Cát cầm lấy đũa, dặn dò Dương Lâm: “Tuy nơi này có thế mạnh là suối nước nóng, nhưng đồ ăn nơi đây cũng rất ngon, rất tiêu chuẩn.”

“Anh Tuyên, anh từng tới nước R ạ?” Dương Lâm nhịn không được hỏi: “Tại sao anh lại quen thuộc với tình hình nơi này như thế?”

“Ừ.” Trình Thiên Cát mỉm cười trả lời: “Anh tới đây thường xuyên.”

Trên thế giới có nơi nào anh chưa tới chứ? Mục tiêu của anh đến từ khắp năm châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.