Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1599: Chương 1599




Để tiếp cận những mục tiêu đó, anh có gì mà không thể chứ?

Trình Thiên Cát cầm li rượu, suy nghĩ miên man.

Từ khi nhìn thấy king, anh rất hay hồi tưởng lại quá khứ.

Đây không phải điều tốt.

Anh đã rời khỏi tổ chức, không còn bất cứ quan hệ gì với bọn họ nữa.

Vưu Tâm Nguyệt tốn bao nhiêu công sức mới giúp anh cắt đứt quan hệ với bên đó, anh không thể lãng phí công sức của chị Vưu được.

Hiện tại, anh đã là người tự do rồi.

“Anh Tuyên?” Dương Lâm thấy Trình Thiên Cát lại ngẩn người, liền nhắc nhở anh: “Chúng ta ăn cơm nhé.”

“Được.” Trình Thiên Cát định thần, cười cười ăn cơm tối với Dương Lâm.

Anh rất hiểu tâm lí con gái, chỉ cần anh muốn, chắc chắn con gái xung quanh sẽ không tiếc hiến dâng cho anh tất cả.

Những quan tâm săn sóc của anh trong bữa ăn khiến Dương Lâm hạnh phúc đến mức không biết đang bay tới thế giới nào rồi.

Ăn cơm xong, Trình Thiên Cát gọi nhân viên phục vụ vào dọn dẹp, đồng thời mang bộ đồ trà lên, tự tay pha trà cho Dương Lâm.

Dương Lâm cầm ly trà, từ từ thưởng thức, có thể nói trà này ngon không khác gì rượu Quỳnh Tương, Ngọc Lộ.

Hai người ngồi trong viện, vừa ngắm sương mù vừa nói chuyện.

Dương Lâm kể với Trình Thiên Cát chuyện lúc nhỏ, chuyện ở trường, chuyện ở chỗ làm thêm và rất nhiều chuyện của cô.

Cô vội vã kể tất cả về bản thân cho anh biết.

Con gái khi yêu đương, có lẽ đều như vậy.

Chỉ muốn người mình yêu hiểu được toàn bộ con người mình, để đối phương thấy được bản thân nghiêm túc thế nào.

Trình Thiên Cát chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng có xen vào vài câu để Dương Lâm cảm thấy anh có nghe câu chuyện của mình.

Dương Lâm cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Hai người trò chuyện rất lâu, trời cũng dần dần về khuya.

Trình Thiên Cát vươn vai nói: “Không còn sớm nữa, đi ngâm mình một lát sau đó ngủ thôi.”

Dứt lời, anh quay sang nhìn Dương Lâm: “Em có muốn ngâm cùng không?”

Nếu câu này do Thái Đức Phát nói ra, Dương Lâm đã hắt thẳng bã trà lên mặt hắn rồi.

Nhưng Trình Thiên Cát nói ra lại khiến Dương Lâm thấy cùng nhau tắm sẽ thiệt thòi cho người đàn ông tuyệt vời này.

“Có thể vừa ngâm mình vừa nói chuyện với em, rất thoải mái!” Trình Thiên Cát bật cười.

Dương Lâm nghĩ nghĩ sau đó đỏ mặt nhận lời.

Cô đứng dậy chạy về phòng, thay đồ đi ra.

Trình Thiên Cát cũng rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã cởi đồ xong, quấn khăn ngồi trong hồ tắm, tận hưởng làn nước ấm vỗ về cơ thể.

Dương Lâm từ từ đi tới, liếc mắt liền thấy bờ vai nhẵn bóng của Trình Thiên Cát.

Trên người anh không có bất cứ chút thịt thừa nào, cơ bắp cuồn cuộn ẩn giấu dưới da thịt đẹp đến nỗi khiến người ta không thể dời mắt.

Dương Lâm đứng ở chỗ cũ, ngây ngốc nhìn bóng lưng Trình Thiên Cát, không thể dời bước.

“Tới đây đi.” Trình Thiên Cát nghe thấy tiếng động phía sau, mỉm cười nghiêng đầu sang, mỉm cười gọi Dương Lâm: “Ngâm nước nóng rất thoải mái. Tiếc rằng bày trí chỗ này kém quá xa suối nước nóng ở nước Nhật.”

“Suối nước nóng ở nước Nhật trông thế nào?” Dương Lâm mượn câu hỏi này giấu đi sự xấu hổ, chầm chậm bước qua, xuống nước cách Trình Thiên Cát 2 mét.

Trong chốc lát, nước ấm tràn vào từng tế bào cơ thể giúp cô từ từ thả lỏng tinh thần, học theo bộ dáng Trình Thiên Cát, tận hưởng thời gian thoải mái này.

“Suối nước nóng ở nước R không được xây dựng khắp mọi nơi như thế này đâu. Suối nước nóng ở đây là sự kết hợp của kiến trúc mọi nơi, hoàn toàn không giống hình thành tự nhiên, đây là một sự thất bại lớn.” Trình Thiên Cát giảng giải tỉ mỉ cho Dương Lâm về những điều anh mắt thấy tai nghe ở nước R, thỉnh thoảng còn đứng lên dùng ngôn ngữ cơ thể diễn tả cho Dương Lâm xem.

Lúc anh đứng lên, nước vừa đúng đến eo, nửa thân trên hoàn mĩ của anh cứ như vậy hiện ra rõ mồn một trước mắt Dương Lâm, khiến cô đỏ bừng mặt.

Trình Thiên Cát giả vờ như không phát hiện ra, vô cùng hưng phấn nói chuyện với Dương Lâm.

Hai người cứ nói chuyện như vậy tới nửa đêm.

Dương Lâm cảm thấy hơi mệt.

Trình Thiên Cát mở miệng nỏi: “Muộn rồi, chúng ta về thôi.”

Dương Lâm gật đầu nói: “Vâng.”

Hai người lên bờ, Trình Thiên Cát bỗng nói với Dương Lâm: “Sáng mai không cần dậy sớm đâu, anh sẽ gọi người mang đồ ăn tới.”

Dương Lâm đỏ mặt, vội vàng gật đầu, quay người chạy mất.

Nhìn bóng lưng cô, ánh mắt Trình Thiên Cát trở nên sâu sắc.

Cô gái này đã yêu anh đến mức mù quáng rồi

Tiếp theo đây, phải xem biểu hiện của em rồi.

Dương Lâm, đừng làm anh thất vọng!

Một đêm ngon giấc.

Sáng hôm sau, lúc Dương Lâm tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.

Dương Lâm nằm một lúc mới tỉnh táo, nhận ra cô đang ở đâu.

Cô cúi đầu nhìn đồ ngủ trên người, vẫn nguyên vẹn.

Vừa nghĩ tới Trình Thiên Cát ngủ bên ngoài, trong lòng cô liền cảm thấy hối tiếc.

Cô không để ý chuyện phát sinh quan hệ với Trình Thiên Cát. Song đêm qua lại chẳng xảy ra chuyện gì cả.

“Chào buổi sáng.” Trình Thiên Cát mặc quần dài, sơ mi trắng, chỉ đóng ba chiếc cúc áo dưới cùng, tóc tai hơi rối loạn kết hợp với bộ dáng ngái ngủ của anh đúng là hấp dẫn chết người mà.

“Chào anh.” Dương Lâm xấu hổ gật đầu: “Xin lỗi anh, em dậy muộn quá.”

“Không sao, hôm nay chúng ta ở đây cả ngày nên không cần dậy sớm làm gì.” Trình Thiên Cát cười nói: “Anh đã xin trường cho em nghỉ rồi, thầy giáo em còn nói thành tích học tập của em rất tốt, bùng học một hai hôm cũng không sao, thầy ấy còn bảo sẽ gửi bài học hôm nay qua mail cho em. Để anh xem đã nhận được chưa.”

Dương Lâm ngạc nhiên nhìn Trình Thiên Cát: “Sao anh làm được hay vậy? Cô giáo dạy hôm nay là người ghê gớm nhất trường em đó! Nếu ai dám trốn học, cô ấy sẽ khiến sinh viên đó biết thế nào là làm người lại từ đầu!”

Trình Thiên Cát nghĩ ngợi, trong điện thoại anh chỉ khen bà ấy có tài, sau đó luận bàn về chuyên môn của bà ấy khoảng nửa tiếng đồng hồ, bà ấy liền đồng ý cho Dương Lâm nghỉ.

Đối phó với phụ nữ, anh luôn có cách hữu hiệu nhất.

“Không có gì, chắc bà ấy cảm thấy có thể tin tưởng em.” Trình Thiên Cát mỉm cười trả lời: “Ăn sáng thôi, lát anh đưa em tới một nơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.