Mất mặt mất đến trước mặt của người lạ. Ngữ khí của Lưu Nghĩa vẫn là lạnh lùng như xưa, nhìn thoáng qua Phạm Thành Phạm Ly đang ở bên cạnh cười đến ngửa tới ngửa lui, thì biết được Văn Nhất Phi đoán chừng là bị hai thằng kia trêu chọc rồi.
Hai người khôi hài hoạt bát này vừa mới bệnh thì khiến cho người ta rất đồng tình, nhưng mà vừa mới khôi phục khỏe mạnh lại thì khiến cho người ta nghiến răng nghiến lợi a!
Văn Nhất Phi nắm lấy cổ tay của Lưu Nghĩa, thì muốn đi.
Anh còn chưa đi ra được hai bước, cô gái kia lập tức tóm lấy cảnh tay của Văn Nhất Phi, oa oa khóc lên: Anh không thể đi a! Nếu như anh rời đi, em phải làm sao bây giờ?
Văn Nhất Phi một vẻ mặt mơ màng a!
Tôi mặc kệ cô làm sao bây giờ a? Chúng ta chỉ là người xa lạ được không? Nhiều du khách đều đang khiêu vũ như vậy, cô sao lại đổ thừa tôi? Tôi lại không có chiếm tiện nghi của cô!
Cô gái khóc càng thêm đau thương, làm như Văn Nhất Phi là đàn ông phụ lòng phụ bạc, bỏ mặt cô ấy vậy, quả thực sắp muốn dùng đuôi mắt sắp nứt ra để hình dung rồi.
Văn Nhất Phi lập tức sốt ruột rồi, đối với người đàn ông đang khóc đến rối tinh rối mù kia mà kêu lên: Này này này, bạn gái của anh đã khóc rồi, anh cũng là dỗ dành cô ấy trước rồi mình mới khóc nữa a!
Tiểu Hạ đang cắn lấy hạt dưa, thong dong tự tại mà nói: Đoán chừng là khóc được quá đau lòng, chẳng quan tâm rồi.
Lúc này, trong đám người có một bác gái không thể tiếp tục xem tiếp rồi, lời nói thành khẩn mà đối với Văn Nhất Phi nói: Chàng trai, cậu đẹp trai đấy, nhưng không thể ngang bướng a! Cậu xem cậu đi, đã có bạn gái rồi, sao còn đi trêu ghẹo cô gái của nhà người ta?
Đáy lòng của Văn Nhất Phi thật sự là thật xui xẻo.
Anh đã trêu ghẹo ai a?
Chỉ là cùng mọi người nhảy cái múa, làm sao lại thành trêu ghẹo rồi a?
Vây quanh một vòng lớn như vậy mà khiêu vũ, không có một trăm thì cũng có tám mươi người rồi, anh còn có thể trêu ghẹo sao?
Bọn vệ sĩ nhìn qua, chuyện này không dễ xử a?
Người ta cũng khóc đến như vậy rồi, bọn họ cũng không có thể qua đó cưỡng chế thi hành bảo vệ không phải sao?
Vì vậy, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Văn Nhất Phi bị nghìn người chỉ trích.
Văn Nhất Phi thật sự muốn khóc rồi: Dì, con thật sự là không có a! Trời đất chứng giám!
Cô gái kia vừa khóc vừa nói: Anh nếu như không thích em, em kéo anh tới đây khiêu vũ, anh tại sao lại đồng ý?
Trong lòng của Văn Nhất Phi, lúc này là một đám thần thú gào thét đi qua.
Anh thật sự không biết nên nói cái gì.
Văn Nhất Phi nhìn thoáng qua hai anh em song sinh đang ở bên cạnh cười đến nước mắt bay tứ tung kia, hừ một tiếng, nói: Là chuyện tốt của hai người làm đấy. Bây giờ, các người giải quyết đi!
Sau khi Phạm Thành Phạm Ly cười xong, mới đối với cô gái kia nói: Quý cô này, chúng tôi là thành viên ban chấp hành hội đồng quản trị của làng giải trí Phạm gia. Đây là danh thiếp của chúng tôi, chúng tôi cảm thấy cô rất thích hợp một nhân vật trong một bộ phim bom tấn mà chúng tôi đang chuẩn bị gần đây, có cần tới thử Screen-test (Đoạn phim quay để kiểm tra khả năng đóng phim của diễn viên) một cái không?
Phạm Thành vừa mới giơ tay, lập tức có trợ lý đi tới đây, đem danh thiếp đưa tới cô gái đang treo những giọt nước mắt ở trên mặt, sau đó một vẻ mặt mơ màng.
Cô gái nghiêm túc nhìn xem danh thiếp, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn xem Phạm Thành Phạm Ly, kinh ngạc đến một câu nói cũng không nói ra được.
Đồng bọn của cô nhịn không được hỏi: Hai anh nói là làng giải trí của Phạm gia thì chúng tôi sẽ tin sao?
Có tin hay không là tùy cô, cơ hội đã cho cô rồi. Phạm Ly mỉm cười, thu lại vẻ bỡn cợt đời, anh chính là quý thiếu gia đỉnh cấp.
Lúc này, cô gái kia hình như nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại ra, nhanh chóng Google một cái thành viên ban chấp hành hội đồng quản trị của làng giải trí Phạm gia.
Trong nháy mắt, ảnh chụp của Phạm Thành Phạm Ly, trong phút chốc được Google ra rồi.
Khi cô gái này khẳng định được hai người đang đứng ở trước mặt đúng là thiếu đông gia của làng giải trí Phạm gia, biểu cảm của cả người như là đã gặp ma rồi.
Phạm Thành Phạm Ly hướng về phía những người khác vừa cười vừa gật đầu: Cáo từ.
Văn Nhất Phi nhìn thấy Phạm Thành Phạm Ly đã rời đi, vội vàng dắt lấy Lưu Nghĩa đuổi theo.
Tiểu Hạ tiếp tục cắn lấy hạt dưa đối với cô gái khóc được quá sức tưởng tượng này mà nói: Phương thức lựa chọn diễn viên của làng giải trí Phạm gia vẫn luôn rất đặc biệt, từ từ thì sẽ quen thôi. Nhưng mà, mỗi lần làng giải trí của Phạm gia ra phim bom tấn, đều tâng bốc được một đống minh tinh thành nổi tiếng đấy. Các cô có muốn nắm bắt lấy cơ hội này không, thì xem chính bản thân của các cô rồi.
Nói xong, tiểu Hạ cũng đi theo rồi.
Những người ở chỗ này, không còn có người khóc rống rồi.
Ái chà, cái nhân bánh này có chút lớn, nện đến đầu có chút mê man rồi, để hòa dịu trước rồi hãy nói sau.
Mọi người cười toe toét đi về trước đống lửa của lửa trại, ella đứng lên nói: Đi thôi, chúng ta đi phiêu lưu, thưởng thức cảnh đêm ở sông thôi!
Mọi người nhao nhao hưởng ứng, đứng dậy cùng nhau hướng về phía bờ sông đi tới.
Hạ Nhật Ninh nắm lấy tay của Thẩm Thất, Văn Nhất Phi cố chấp không buông tay, chết sống đều phải nắm lấy tay của Lưu Nghĩa, Lưu Nghĩa vẫy không ra cũng liền mặc cho anh rồi.
Phạm Thành Phạm Ly cười hì hì mà hai tay luồng vào trong túi quần, tuổi trẻ hoạt bát mà đi theo ở phía sau.
Sùng Minh cũng muốn nắm lấy tay của Thẩm Lục, thế nhưng là Thẩm Lục một ánh mắt liếc qua, Sùng Minh lập tức không nhúc nhích rồi.
Mạc đại ca cùng ella đi tuốt ở đằng trước.
Mạc đại ca tuy rằng cùng ella đang giữ một khoảng cách nhất định, thế nhưng là người sáng suốt nhìn qua là đã hiểu rồi, ông đây là đang vô hình bảo vệ ella đây.
Đã đến bờ sông, bọn vệ sĩ đã thuê được một chiếc thuyền, che chở mọi người theo thứ tự đi lên thuyền hoa.
Thẩm Thất hướng về đuôi thuyền ngồi xuống, nói: Cảm giác này như cùng xuyên không về đến thời cổ vậy.
Lưu Nghĩa cười khẽ: Vậy cô chính là người đứng đầu bảng của chúng ta!
Hai người ha ha ha phá cười lên.
Đợi mọi người đều ngồi xuống rồi, thuyền hoa mới bắt đầu chậm rãi khởi động, trên thuyền bắt đầu có người giảng giải lịch sử của thị trấn này cùng với lai lịch của con sông này.
Nghe lấy câu chuyện truyền thuyết động lòng người, ánh mắt của mọi người chợt rơi vào trên người của ella.
Nếu như nói trước kia cảm thấy truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, vậy chuyện vào đêm nay thì nên giải thích như thế nào?
Tại sao cô ella vừa uống rượu trái cây kia, khí chất của cả người xảy ra thay đổi lớn thì không nói, trên người còn mang theo một luồng mùi hương dị thường?
Điều này cũng quá thần kỳ rồi!
A không, chuyện thần kỳ đã đủ nhiều rồi, đây đã là thần tích rồi!
Đoán chừng khoa học cũng không có cách nào giải thích rõ ràng rồi!
Ella tựa ở bên thuyền, nhìn xem cảnh sắc ban đêm cùng ánh đèn ở bên ngoài, say sưa mà nghĩ đến tâm sự của mình.
Bởi vì là cảnh khu du lịch, vì vậy trên sông cũng có rất nhiều thuyền.
Thẩm Thất nhìn thấy người ở trên thuyền bên cạnh, rõ ràng là cô gái vừa rồi đã kéo lấy Văn Nhất Phi khóc lóc kia.
Nhưng mà bây giờ, cô gái đã không khóc nữa, một vẻ mặt mày hớn hở, xem ra là đã nhận được sự đền bù tổn thất gì rồi.
Thẩm Thất quay đầu, vừa định cùng Hạ Nhật Ninh nói.
Chính là ngay lúc này, sắc mặt của Hạ Nhật Ninh bỗng nhiên biến đổi, ra tay lập tức đem Thẩm Thất một phát kéo vào trong khoang thuyền, quát to một tiếng: Cẩn thận, gục xuống!
Cùng Hạ Nhật Ninh đồng thời phản ứng, còn có Sùng Minh.
Hai người đối với năng lực đọc hiểu nguy hiểm quả thực là thần rồi.
Phản ứng mà hai người làm ra gần như là giống y như đúc.
Hạ Nhật Ninh bảo vệ lấy Thẩm Thất.
Sùng Minh bảo vệ lấy Thẩm Lục.
Phản ứng của Lưu Nghĩa cũng rất nhanh.
Lúc cô nhìn thấy sắc mặt của Hạ Nhật Ninh thay đổi, lúc kéo lấy Thẩm Thất, theo bản năng quay người một phát tóm lấy Văn Nhất Phi liền ngay tại chỗ lăn đi, lập tức núp vào trong thuyền.
Phạm Thành Phạm Ly vốn chính là ở chính giữa của bọn họ, nhìn thấy sắc mặt của bọn họ không được bình thường, cũng cùng theo lăn xuống dưới.
Ngay sau khi mọi người rời khỏi bên thuyền, sau ba giây, một loạt viên đạn tách tách tách hướng về phía vị trí vừa rồi của mọi người bắn càn quét qua!
Tiểu Hạ bọn họ lập tức đánh trả.
Rất nhanh, trên cả con sông, cả một tiếng thét chói tai.
Phần lớn người tới nơi này chơi đều là người bình thường, bọn họ chưa từng gặp qua những biến hóa như thế, bởi vậy trong đám người bình thường, chừng như là nổ nồi rồi.
Tiếng thét, chửi bới, tiếng khóc, trộn lẫn với nhau.
Hạ Nhật Ninh đem Thẩm Thất đè ở dưới người, đem cô ấy bảo vệ được vô cùng kín đáo.
Cả người của Thẩm Thất đều ngẩn ngơ ra rồi.
Cô không biết đây là đã xảy ra chuyện gì.
Trong bóng tối, ella hồi hộp hỏi: Anh, anh không sao chứ?
Mạc đại ca kêu lên một tiếng buồn bực, trả lời: Không sao. Cô không có bị thương là được rồi.
Ella đưa tay sờ đến cánh tay của Mạc đại ca: Anh bị thương rồi! Anh sao ngốc như vậy?
Tôi nói rồi đấy, tôi là muốn đi theo cô đấy. Mạc đại ca ra vẻ nhẹ nhõm mà trả lời: Đương nhiên phải nói được thì làm được.
Lúc này, đã dừng tiếng súng.
Tiểu Hạ lập tức mang người đi tới: Tổng tài, các ngài sao rồi? Có người bị thương không?
Ella không chờ Hạ Nhật Ninh trả lời, lập tức kêu lên: Có người bị thương rồi!
Thẩm Thất vỗ vỗ Hạ Nhật Ninh tỏ ý mình không sao, lúc này Hạ Nhật Ninh mới buông lỏng tay ra.
Ánh đèn ở trong khoang thuyền ngọn đèn rất nhanh được mở lên, Mạc đại ca bụm lấy cánh tay ngồi ở một bên.
Ella vừa nhìn qua lập tức sốt ruột rồi, không quan tâm tới nam nữ thụ thụ bất thân, trực tiếp cởi bỏ áo của Mạc đại ca.
Tôi không sao đấy, một chút vết thương nhỏ không có gì. Mạc đại ca nhìn lấy vẻ hồi hộp của ella, dí dỏm mà nói: Lúc ở Châu Phi, vết thương còn nặng hơn cái này nhiều.
Đừng nói chuyện. Ella quở trách nhìn ông ấy một cái: Vừa rồi anh rõ ràng có thể né ra đấy, anh tại sao lại trở về thay tôi đỡ một súng này? Tội gì?
Cô là phụ nữ, tôi là đàn ông. Bảo vệ cô, không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Mạc đại ca trả lời một cách qua loa.
Ngón tay của ella ngừng lại, gương mặt chợt đỏ ửng lên.
Tiểu Hạ vội vàng đem hộp cấp cứu mang tới.
Ella phát hiện cánh tay của Mạc đại ca chỉ là trầy xướt, cũng không phải là vết thương xỏ xuyên qua, lúc này mới thở phào một hơi.
Tay chân lanh lẹ cho Mạc đại ca sát trùng, lên thuốc cầm máu.
Sùng Minh từ trong khoang thuyền đứng lên, trên mặt một chút áy náy cũng không có nhiêu, chỉ là nhàn nhạt mà mở miệng nói: Bọn họ hẳn là hướng tới tôi mà đến đấy. Thật có lỗi, liên lụy mọi người rồi.
Thẩm Lục quay đầu qua nhìn Sùng Minh.
Sùng Minh cười khổ một tiếng, nói: Đừng nhìn tôi như vậy. Kẻ thù của tôi có bao nhiêu, Hạ Nhật Ninh là rõ ràng nhất đấy.
Hạ Nhật Ninh đỡ Thẩm Thất ngồi xuống, nói: Anh đã lăn lộn đến mức ngay cả phần đuôi cũng chỉnh đốn không được sao?
Sùng Minh hừ lạnh một tiếng, không có trả lời.
Văn Nhất Phi đột nhiên nắm lấy tay của Lưu Nghĩa, quả thực là cảm động đến muốn chảy nước mắt rồi.
Trong thời điểm nguy hiểm như thế, em cũng nhớ tới cứu anh, trong lòng của em rõ ràng là có anh đấy, đúng không? Văn Nhất Phi kích động ôm lấy Lưu Nghĩa.
Bởi vì hai người đều là ngồi ở trên thuyền, Lưu Nghĩa cũng không có cách đem Văn Nhất Phi thằng cha này mà vật lộn, chỉ có thể một vẻ sống không có lưu luyến mà nhìn lấy anh ấy ôm lấy mình xúc động quá mức.
Lưu Nghĩa nhàn nhạt mà trả lời: Anh suy nghĩ nhiều rồi. Dù là những người khác, tôi cũng sẽ theo bản năng mà bảo vệ đấy.
Em đừng có nghĩ một đằng nói một nẻo! Em rõ ràng là muốn bảo vệ anh nhất đấy! Văn Nhất Phi lớn tiếng mà biện bác giải thích: Tiểu Nghĩa, anh có thể lý giải lòng tức giận của em. Thế nhưng là em cũng đừng che giấu tình cảm chân thật nhất của em! Anh biết rõ em là quan tâm anh đấy, em là yêu anh đấy!
Trên trán của Lưu Nghĩa cũng nổi cả gân xanh.
Cô bây giờ rất muốn đánh người a!
Phạm Thành Phạm Ly lúc này cũng lảo lảo đảo đảo mà đứng dậy, phủi phủi trên người, nói: Mọi người không sao là tốt rồi.
Hạ Nhật Ninh nói: Nếu như chúng ta đã bại lộ rồi, nơi này không thích hợp ở lâu. Nhanh chóng trở về đi.
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Thế mà, ngay vào lúc này, có người đột nhiên kêu lên: Không được, trong khoang thuyền đã dính đạn, rỉ nước rồi! Động cơ bị hư, chúng ta trở về không được rồi!