Lời vừa dứt, mọi người đều cảm thấy dưới chân một mảnh ướt nhẹp.
Mọi người đều đứng dậy, cúi đầu nhìn.
Giỏi lắm, không biết từ đâu mà ra, cứ hì hụt hì hụt mà trút nước vào trong khoang thuyền.
“Độ sâu của con sông này khoảng chừng 2m2 đến 2m5, độ sâu tuy không sâu lắm, nhưng dòng chảy rất gấp. Giờ đây người đến cứu hộ cũng không kịp! Trên thuyền có phao bơi, người không biết bơi nhanh chóng trang bị vào. Sau khi xuống nước, hai người một nhóm không được tách ra! Để tiện cứu hộ!” Mạc ca liền làm ra phản ứng, đồng thời nhanh chóng gọi điện thoại cầu cứu với trên bờ.
Thực ra mọi người đều biết bơi cả, chỉ là vấn đề thể lực mạnh hay yếu mà thôi.
Nhưng, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Thẩm Thất và ella liền bị Hạ Nhật Ninh và Mạc ca nhét vào trong phao bơi.
Rất nhanh, mực nước ngập qua bàn chân.
Thẩm Thất đã có thể cảm nhận được hơi nước se lạnh, ven theo vị trí cổ chân một đường hướng lên trên lan tỏa.
Hạ Nhật Ninh nhỏ giọng nói: “Xem ra chúng ta không thể trụ cho đến cứu hộ đến rồi. Vừa rồi ở đây xảy ra đấu súng, nhất định sẽ có người qua kiểm tra. Sự chậm trễ này, có thể sẽ trì hoãn một chút. Lát nữa khi mà thuyền lật, anh kéo theo em, đừng sợ, có anh đây! Anh sẽ bảo vệ em!”
Thẩm Thất căng thẳng mà gật đầu.
Những chiếc thuền gần đó sau khi gặp qua biến cố này, cũng có thuyền bị trúng đạn mà dần chìm xuống.
Những người trong thuyền hoảng sợ mà bắt đầu nhảy xuống nước.
Nhưng khi họ vừa nhảy xuống chưa chờ được người kéo họ, rất nhanh liền bị dòng nước cuốn trôi.
Thấy có người bị dòng nước cuốn trôi, thế là càng có nhiều người hoảng sợ, bắt đầu gào thét.
Trên bờ đội tuần tra cứu hộ kịp thời chạy qua, cũng bận đến đầu tắt mặt tối.
Vì có quá nhiều người cứ tủm tủm nhảy xuống nước, sau đó bị dòng nước cuốn đi, lần nữa gây ra một trận bạo loạn.
Nhìn lại những người trên thuyền của Hạ Nhật Ninh, ngược lại là bình tĩnh nhất.
Một tiếng la hét cũng không có.
Mọi người nhanh chóng chia đội xong, trang bị cứu hộ đầy đủ, chỉ chờ đến lúc thuyền lật thì nhảy thuyền thoát hiểm.
Không thể không thừa nhận, không cần biết là Mạc ca hay Hạ Nhật Ninh hay Sùng Minh, đều là những người giàu kinh nghiệm thoát hiểm.
Có họ ở đây, liền có thể trấn an cục diện.
Những người khác đang hoảng loạn, nhưng chỉ cần bên cạnh họ, liền sẽ bình tĩnh lại.
Trong đây chỉ có Thẩm Thất, ella và Lưu Nghĩa là phụ nữ.
Sức chiến đấu của Lưu Nghĩa kinh người, cơ bản là có thể được xếp vào hàng đứng mày râu.
Do đó cần được bảo vệ nhất chỉ có Thẩm Thất và ella.
Hạ Nhật Ninh và Mạc ca không rời nửa bước mà bảo vệ, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Trong giây phút thân thuyền lật, tất cả mọi người đều nhảy khỏi thuyền.
Thẩm Thất nắm chặt lấy Hạ Nhật Ninh, trong thời khắc tung người nhảy lên, trong đầu Thẩm Thất liền xuất hiện một hình ảnh.
Trong hình ảnh đó bản thân mình mang theo nước mắt đối diện Hạ Nhật Ninh, bị người khác đẩy xuống vực sâu.
Hạ Nhật Ninh liền đuổi theo sau đó, nhảy người xuống theo.
Trong cảnh đó, bản thân mình tuyệt vọng bất lực.
Trong cảnh đó, Hạ Nhật Ninh ung dung và quyết tuyệt.
Trong ánh nhìn, Hạ Nhật Ninh càng ngày càng xa, đã không nghe thấy anh ấy nói gì, nhưng lại có thể từ ánh mắt kiên định và khẩu hình miệng của anh ấy đọc hiểu một câu cuối cùng: “Em sống anh sống. Em chết anh theo.”
Nước mắt của Thẩm Thất liền tuông trào ra khóe mi, hòa vào trong nước sông lạnh lẽo.
Cô ấy nhớ lại rồi.
Cô ấy nhớ lại trải nghiệm ba lần xuống hầm mộ đó rồi.
Lần thứ nhất, cô ấy và Hạ Nhật Ninh chỉ ở phía ngoài nhìn người khác đạo mộ.
Lần thứ hai, ở khu vực phía ngoài mộ của đại đế họ bị Thomas uy hiếp, nhưng lại dưới sụ cơ trí của Hạ Nhật Ninh mà hóa giải hoàn toàn.
Lần thứ ba, sinh ly tử biệt.
Thẩm Thất đưa tay lau đi những giọt nước trên mặt, không phân biệt được là nước mắt hay nước sông.
Thẩm Thất tự chủ nắm chặt lấy ngón tay Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh tưởng rằng cô ấy sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, có anh đây! Chỉ cần em không hoảng loạn, cho dù bơi trở về cũng không sao. Người ở trong nước sợ nhất là chuột rút và hoảng loạn, một khi hoảng sợ sẽ dễ bị sặt nước. Em chỉ cần đi theo anh là được, anh đưa em lên bờ! Những người khác em không cần lo lắng, cô có Mạc ca bảo vệ, cô ấy cũng không sao. Lưu Nghĩa và Nhất Phi càng không có vấn đề. Hơn nữa, còn nhiều vệ sĩ và Tiểu Hạ ở bên mà.”
Thẩm Thất nghẹn ngào đáp: “Ừm.”
Hạ Nhật Ninh cuối cùng cũng phát hiện ra tâm trạng Thẩm Thất không đúng lắm, quay đầu nhìn cô ấy: “Tiểu Thất?”
“Huh?” nước mắt Thẩm Thất cứ thế rơi xuống.
“Em sao thế?” Hạ Nhật Ninh đau lòng mà lau đi nước mắt choa Thẩm Thất: “Có phải nước lạnh quá không? Hay là vừa rồi nhảy xuống bị thương rồi?”
“Không phải, em chỉ là cảm thấy, có anh bên cạnh em, thật tốt!” Thẩm Thất dùng sức lắc đầu: “Khi em quay người lại anh vẫn ở đó, thật tốt!”
Mắt phượng Hạ Nhật Ninh nhấp nháy, càng dịu dàng hơn: “Ngốc quá.”
Chính vào lúc này, một dòng nước cuốn vội, hướng về phía Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất mà cuốn tới.
Hạ Nhật Ninh cố gắng mà bơi, đem theo Thẩm Thất hướng về bờ.
Thế nhưng, chính lúc này đây, trên bờ có người cầm theo súng, hướng vào những người trong nước lần nữa bắn qua.
“F***!” Sùng Minh không nhịn được cơn tức mà chửi một tiếng.
Sự nhẫn nại của hắn ta đã đến cực hạn.
Vì để ở bên Thẩm Lục, hắn đem theo rất ít người.
Không ngờ lũ khốn kiếp kia, vì để giết hắn, đã không thèm quan tâm đến sự có mặt Hạ Nhật Ninh, đều muốn ra tay.
Phải biết, lần nổ súng này, chính là đắc tội cả Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh là ai chứ?
Hơ hơ hơ.
Chỉ trêu chọc vài câu đều có thể bị truy sát ba bốn lần, huống hồ là nhắm vào cậu ta nổ súng?
Thẩm Lục bị Sùng Minh kéo đến sau lưng, hét lớn nói với Hạ Nhật Ninh: “Họ là nhắm vào tôi! Chúng tôi đi trước!”
Nói dứt câu, Sùng Minh kéo lấy Thẩm Lục liền bơi ngược hướng mà đi.
Quả nhiên, dãy đạn đó hướng theo hướng của Sùng Minh và Thẩm Lục mà đuổi theo.
Thẩm Thất liền nóng vội: “Hắn đi là chuyện của hắn, sao còn kéo theo anh hai không tha chứ? Như thế anh của em nguy hiểm mất!”
Hạ Nhật Ninh nhìn lấy Sùng Minh và Thẩm Lục nói: “Có lẽ trên người họ buộc lấy dây, nhất thời không tháo ra được! Đừng lo lắng, tên Sùng Minh này chết không nổi, có hắn ta bảo vệ, anh hai sẽ không có chuyện gì. Chúng ta lên bờ trước.”
Lúc này, Tiểu Xuân bọn họ không biết lấy ở đâu ra chiếc thuyền mà chèo qua: “Tổng tài, thiếu phu nhân, chúng tôi đến đây!”
Tiểu Hạ vừa thấy liền vẫy tay: “Chúng tôi ở đây!”
Tiểu Xuân cố gắng chèo thuyền, quèo quèo mà đi qua.
Mọi người đồng thời hướng về chiếc thuyền mà bơi sang, lật người leo lên thuyền.
Khi Thẩm Thất leo lên trên thuyền, mới cảm thấy là mình đã sống lại.
Nhưng một phút sau, lại vì Thẩm Lục mà trái tim lại lơ lửng
“Ở đâu ra chiếc thuyền vậy?” Tiểu Hạ hỏi.
“Trộm đấy.” Tiểu Xuân trả lời nói: “Tớ phá hư khóa điện tử.”
Mọi người đều im lặng.
Quan tâm chi cậu ta làm sao có được!
Lên trên bờ, mà tính cho rõ món nợ này!
Đáng chết!
Ella căng thẳng nói: “Chúng ta mau trở về, anh ấy bị thương ở tay, lại đụng nước, cần chữa trị gấp, nếu không dễ nhiễm trùng lắm.”
Tiểu Xuân gật đầu, nhanh chóng chèo thuyền đến trên bờ.
Chờ sau khi mọi người lên bờ, đại bộ đội cứu hộ mới từ từ mà đến.
Với nguyên tắc cứu thật nhiều người, họ trực tiếp nhảy xuống nơi có nhiều người nhất.
Thấy mấy người Hạ Nhật Ninh họ tự mình leo lên bờ, chỉ là dặn dò họ đến bệnh viện kiểm tra một chút, liền không hỏi gì thêm nữa.
Họ cũng không nghĩ rằng những nam thanh nữ tú xinh đẹp này cùng với vụ nổ súng vừa rồi có liên quan gì, do đó cũng không hỏi gì họ nhiều, trực tiếp thả họ đi.
Người của trưởng tộc họ Mạc, trong cuộc bạo loạn vừa rồi, cũng đã đi lạc mất.
Mọi người chỉ có thể ai tự về đường nấy, tự mà tìm nhau.
Vừa về đến nhà, phòng mỗi người đều được đưa đến nước nóng để tắm, hơn nữa mỗi người đều được đưa đến một chén canh gừng để xua đi hàn khí.
Ella không quan tâm tới việc thay quần áo, liền muốn kiểm tra vết thương của Mạc ca.
“Tôi không sao, cô cứ thay đồ trước!” Mạc ca kiên quyết nói: “Cô là con gái, thân thể yếu đuối, không thể so vớ tôi được. Tôi có kinh nghiệm xử lý vết thương, chờ cô thay xong, tôi cũng băng bó xong rồi.”
Ella nghe anh ấy nói vậy, giờ mới gật đầu nói: “Thế cũng được, tôi đi một lát rồi lại thăm anh.”
Mạc ca gật đầu, nhìn theo bóng lưng của ella, khóe môi hiện một ý cười nhạt.
Chút vết thương đối với anh ấy mà nói, thật sự không tính là gì.
Nhưng đổi lại sự quan tâm của cô ấy, thế thì thật xứng đáng!
Thẩm Thất đem mình ngâm trong thùng nước tắm, hơi nước cuồn cuộn, cay đỏ cả mắt cô ấy.
Cô ấy rơi nước mắt trong im lặng.
Thì ra cô ấy thực sự đã từng yêu sâu đậm đến thế.
Ký ức ba lần đạo mộ, như làn nước vậy, nhanh chóng nuốt mất lý trí của Thẩm Thất.
Tình yêu trong lòng lần nữa xếp chòng lên.
Nhưng nổi lo ấu cũng tăng lên theo.
Sự kháng cự của bọn trẻ, Thẩm gia mãi không tỏ thái độ.
Đều khiến cho Thẩm Thất cảm thấy đầy bất an và lo lắng,
Người lớn nhà họ Thẩm còn dễ nói, chỉ cần mình và Hạ Nhật Ninh giải thích rõ ràng chuyện năm đó là được.
Nhưng bọn trẻ thì làm sao?
Sự bức xúc của Tiểu Hà với bố ruột, hoàn toàn đến mức độ nhắc đến là liền đổi mặt.
Nếu như để bé nó biết Hạ Nhật Ninh chính là bố ruột, cô bé còn ủng hộ tán thành mình cùng Hạ Nhật Ninh bên nhau không?
Áp lực lớn nhất là ở đây!
Thẩm Thất cảm thấy nhức đầu.
Qua một thời gian, Thẩm Duệ và Thẩm Hà sẽ đến thành phố Vinh đoàn tụ với mình.
Đến lúc đó, làm sao giới thiệu cho hai bên đây?
Hạ Nhật Ninh thật sự có thể khiến Tiểu Hà bỏ đi thành kiến, lần nữa chấp nhận anh ấy không?
Người lớn bên nhà họ Thẩm, mình lại nên phải giải thích như thế nào?
Mình nên giải thích thế nào với mẹ?
Cho dù Vưu Tâm Nguyệt không phải hung thủ giết bố, nhưng nói cho cùng bà ấy đã đào mộ của bố!
Cho dù bà ấy giờ đang cố gắng bù đắp, chỉ sợ người trong nhà cũng chưa chắc chịu tha thứ?
Muôn vàng cảm xúc, bản thân mình lại rối bời.
Trước mắt lại có nhiều chuyện liên quan ràng buộc lấy nhau, khiến mình không có đủ thời gian để đi nghĩ chuyện này.
Thật khó xử.
Thật lo ngày đó đến, chào đón mình không phải là mọi người đều vui, mà là lưỡng bại câu thương!
Không cần biết bên nào bị tổn thương, đều không phải là điều mình muốn thấy!
Không biết là ngâm bao lâu, ngoài kia có người gõ cửa: “Tiểu Thất, tắm xong chưa đó? Uống chén canh gừng xua đi khí lạnh.”
Gõ cửa chính là Lưu Nghĩa.
Thẩm Thất tỉnh người, trả lời nói: “Xong rồi, tớ ra liền.”
Thay xong quần áo, Thẩm Thất mở cửa ra, Lưu Nghĩa thận trọng bưng lấy hai chén canh gừng qua.
Cô ấy không yên tâm Thẩm Thất, muốn qua trông cô ấy uống hết chén canh gừng.
Thẩm Thất quả nhiên không có tâm trạng uống canh gừng, kéo lấy tay Lưu Nghĩa, nước mắt lưng tròng nói: “Tiểu Nghĩa, tớ nhớ lại rồi. Trải nghiệm ba lần đi đạo mộ, tớ đều đã nhớ lại.”