Vì đón tiếp Thẩm Duệ và Thẩm Hà, nhưng lại chưa thể giới thiệu chính thức Hạ Nhật Ninh với bọn nó quá sớm. Cho nên, cô chỉ có thể dọn ra khỏi trang viên Cảnh Hòa, tiếp tục trở về sống cùng Lưu Nghĩa.
Cũng may mọi người không ở quá xa nhau nên cũng thuận tiện trong việc liên lạc.
Sau khi rời khỏi Phùng gia, Thẩm Thất lại chuyển về biệt thự.
Hôm nay, lúc Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đang nghiêm cứu xem nên sắp xếp phòng cho Thẩm Duệ và Thẩm Hà như thế nào thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Lưu Nghĩa bước tới mở cửa thì liền nhìn thấy Văn Nhất Phi ôm một chiếc hộp lớn đến.
Anh làm gì thế? Lưu Nghĩa nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.
Văn Nhất Phi trả lời: Không phải các em đang thu dọn phòng cho bọn trẻ à? Đây là xốp bọc góc nhọn! Bọn trẻ có ngã thì cũng sẽ không bị thương!
Thẩm Thất cười phụt một tiếng: Những đứa bẻ đang tập đi thì mới cần dùng thứ này! Tiểu Duệ và Tiểu Hà nhà em đã ba tuổi rồi!
Văn Nhất Phi xấu hổ: Hả? Anh tưởng trẻ con thì đều cần đến thứ này!
Thẩm Thất lắc đầu cười: Bỏ đi, nếu như anh đã mang đến rồi thì chúng ta cứ lắp lên đi, phòng ngừa bất trắc.
Nghe thấy Thẩm Thất nói như vậy, Văn Nhất Phi mới đặt chiếc hộp trong lồng ngực xuống.
Sau đó, cả ba người đều vui vẻ tự tay trang trí căn phòng.
Trong lúc họ đang bận bịu thì Tiểu Xuân cũng khiêng từng thùng lớn thùng nhỏ đến.
Thẩm Thất nhịn không được mà hỏi: Lại gì nữa đây?
Tổng giám đốc nói, anh ấy sẽ tự tay trang trí phòng cho bọn trẻ, mọi người cứ nghỉ ngơi một lát đi. Tiểu Xuân cười nói: Những thứ này đều do tổng giám đốc đích thân đến trung tâm thương mại mua về. Tổng giám đốc nói, những việc này phải tự tay làm thì mới có ý nghĩa.
Thẩm Thất đứng thẳng người dậy, cô vỗ tay rồi nói: Nếu như anh ấy đã muốn ôm hết việc này, vậy thì chúng ta đi uống một ly thôi!
Thẩm Thất và Văn Nhất Phi cũng dừng hết những việc đang làm lại, bọn họ vui vẻ theo Thẩm Thất xuống lầu.
Đến chiều, Hạ Nhật Ninh thực sự gác hết công việc lại, sau đó hắn đến đây để trang trí phòng cho hai bọn trẻ.
Phòng của Thẩm Duệ được hắn trang trí theo phong cách của mình, nói một cách đơn giản là thoải mái và trang nhã, còn phòng của Thẩm Hà thì lãng mạn hệt như phòng của công chúa.
Thẩm Thất không chịu nổi nên đã chạy vào xem, ngay sau đó cô bị bàn tay khéo léo của Hạ Nhật Ninh làm kinh sợ.
Được đấy! Anh có thể làm nhà thiết kế được rồi! Thẩm Thất không nhịn được mà gật đầu lia lịa: Trình độ càng ngày càng cao nha.
Hạ Nhật Ninh hung hăng nhéo mũi Thẩm Thất: Lại đến chê cười anh à!
Thẩm Thất cười ha ha nhìn hắn rồi nói: Em đã nói trước với anh rồi mà! Em sẽ tạm thời không giới thiệu thân phận thật sự của anh! Tiểu Duệ đã biết anh là ai rồi, còn Tiểu Hà thì vẫn chưa biết. Nhưng mà Tiểu Hà có giác quan thứ sáu rất nhạy bén đó. Nếu như nó phát hiện ra điều gì thì anh tự mà giải quyết!
Anh biết rồi! Hạ Nhật Ninh đã tính trước mọi việc, hắn trả lời: Anh nhất định sẽ làm cho con bé chấp nhận anh!
Được, em sẽ dõi theo anh. Thẩm Thất giơ tay lên nhìn đồng hồ: Chắc ngày kia hai đứa sẽ đến. Tổng giám đốc Hạ, anh hãy tự thu xếp ổn thỏa mọi chuyện nhé!
Hạ Nhật Ninh ôm lấy Thẩm Thất, hắn hung hắn cắn cô một cái: Anh thấy rõ ràng là em đang cười trên nỗi đau của người khác!
Đúng thế, đúng thế, em đang hả hê lắm! Thẩm Thất không ngừng trốn tránh: Đừng làm loạn nữa!
Hừ, dám cười nhạo anh à, anh cắn em! Hạ Nhật Ninh cố ý tỏ ra hung ác.
Nhưng ánh mắt tràn đầy tình yêu khiến hắn không thể nào ác nổi.
Hai người ầm ĩ một lúc rồi mới ôm chặt lấy nhau.
Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Thất, hắn nói: Tiểu Thất, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ không để em thất vọng.
Thẩm Thất ôm chặt lấy thắt lưng Hạ Nhật Ninh, cô trả lời một cách ngọt ngào: Ừm.
Cho dù có xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng không được chia lìa nữa. Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Thất: Nếu như là kẻ địch thì anh sẽ đánh vỡ đầu nó, còn nếu như là người thân, anh sẽ cưng chiều để người đó đồng ý gả em cho anh.
Viền mắt Thẩm Thất đỏ lên: Nhật Ninh, em tin anh.
Hạ Nhật Ninh cười nhẹ nhàng: Anh sẽ khiến Thẩm gia đồng ý gả em cho anh lần nữa!
Lúc trang trí xong thì trời đã tối rồi.
Bốn người họ không hề đi đâu cả, họ tự tay nấu một bữa cơm đơn giản tại biệt thự.
Họ không bắt đầu bếp nấu một bữa ăn thịnh soạn mà chỉ làm một bữa cơm gia đình bình thường thôi.
Nhưng mà, cả bốn người đều ăn rất vui vẻ.
Bởi vì, đây chính là mùi vị của tình yêu!
Ăn cơm xong, Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi rời khỏi đó, bọn họ còn rất nhiều việc quan trọng cần làm.
Trong biệt thự, chỉ còn lại mỗi mình Thẩm Thất và Lưu Nghĩa.
Hai người thu dọn bát đũa vào nhà bếp, ngày mai bảo mẫu sẽ đến dọn dẹp, bọn họ lười biếng nằm trên sô pha nói chuyện phiếm.
Tiểu Nghĩa, cậu đã trả lời Văn Nhất Phi thật rồi à. Thẩm Thất ôm chiếc gối rồi ngồi tựa người trên sô pha một cách lười biếng, cô không nhịn được mà hỏi: Nhìn cách hai người đối xử với nhau hôm nay, rõ ràng là đồng ý rồi đúng không.
Lưu Nghĩa đỏ mặt: Ừm. Cứ cho là vậy đi.
Á à, cuối cùng thì các cậu cũng đi đến bước này rồi! Thẩm Thất cười hì hì nói: Văn thiếu thật vất vả!
Nhưng ba tớ gọi điện đến, ông ấy nói rằng cánh cửa này sẽ không dễ dàng như vậy đâu! Lưu Nghĩa rầu rĩ nói: Tớ sợ rằng ba tớ sẽ đánh anh ấy chết mất!
Sẽ không đâu! Ba nuôi không hẹp hòi thế đâu. Thẩm Thất duỗi người nói: Đến lúc đó chúng ta sẽ đi cổ vũ! Ba nuôi sẽ nể mặt chúng ta mà không ra tay quá tàn nhẫn! À, đúng rồi, mẹ nuôi thì sao? Mẹ nuôi nói thế nào?
Mẹ tớ rất vui vì có người muốn lấy tớ. Lưu Nghĩa buồn bực cắn gối: Trong mắt mẹ tớ, tớ là đứa không ai thèm lấy à?
Thẩm Thất che miệng cười: Có lẽ thế!
Này này! Suốt ngày trêu chọc tớ thôi! Lưu Nghĩa trừng mắt nhìn Thẩm Thất.
Trong phòng bỗng nhiên bật lên một tràng cười!
Không khí ở Thẩm gia tối hôm đó lại không vui vẻ như thế.
Thẩm Thất thì vui vẻ chờ đón con trai, con gái đến còn cả Thẩm gia thì lưu luyến không thôi!
Nhất là Thẩm lão phu nhân, vừa nghĩ đến chuyện hai đứa chắt nhỏ phải đi thì nước mắt cứ rơi mãi không thôi.
Mấy hôm nay, Thẩm Hà không đến nhà trẻ, ngày nào cũng ở nhà, quanh quẩn bên Thẩm lão phu nhân.
Nhưng đến hôm nay, Thẩm lão phu nhân vẫn không kìm nén được mà rơi nước mắt.
Ta đã tám mươi tuổi rồi, không biết còn sống được bao nhiêu ngày nữa. Không nhìn thấy Tiểu Duệ và Tiểu Hà trưởng thành thì ta chết cũng không yên lòng. Thẩm lão phu nhân đúng là càng già càng trẻ con.
Người nhà họ Thẩm đều dở khóc dở cười: Bà nội! Tiểu Duệ và Tiểu Hà đi đến chỗ Tiểu Thất chứ có phải không về nữa đâu! Hơn nữa, từ bây giờ đến cuối năm còn hơn một tháng nữa, bọn nó vẫn phải quay về tham dự lễ cưới của anh cả mà!
Thẩm Nhất vội vàng nói: Đúng thế đấy ạ, Tiểu Duệ và Tiểu Hà còn phải làm Đồng Hoa (những đứa trẻ đi phía trước để tung cánh hoa trong lễ cưới) mà! Bọn nó còn nhỏ, nếu ở xa mẹ quá lâu thì sẽ không tốt.
Đúng đấy ạ, bọn nó chỉ đến đó mấy hôm rồi quay về ngay ý mà! Thẩm ngũ phu nhân cũng khuyên ngăn: Có phải mẹ lo lắng rằng bọn trẻ qua đấy rồi thì sẽ trở thành cục cưng của Hạ lão phu nhân rồi quên luôn mẹ đúng không ạ?
Thẩm lão phu nhân không lên tiếng.
Bà đã ngầm thừa nhận rồi!
Người nhà họ Thẩm bỗng nhiên cười ầm lên!
Thì ra là vì chuyện này!
Thẩm ngũ phu nhân lại nói: Mẹ à! Có phải mẹ lại nghĩ nhiều rồi không? Từ trước đến giờ, Tiểu Duệ và Tiều Hòa vẫn là người nhà họ Thẩm chúng ta! Cho dù sau này chúng có đổi họ hay không thì chúng vẫn là con cháu Thẩm gia! Trên người bọn nó vẫn có dòng máu của mẹ! Bọn nó sẽ luôn luôn phải gọi mẹ một tiếng cụ!
Nhưng ta vẫn không vui! Chỉ cần nghĩ đến việc hai đứa nó quấn lấy cái bà lão họ Hạ kia rồi vui vẻ gọi bà ta bằng cụ là ta đã không vui rồi. Thẩm lão phu nhân giận dỗi trả lời.
Mọi người trong nhà lại cười ầm lên!
Đúng là một cụ bà trẻ con!
Lúc này, Thẩm Duệ và Thẩm Hà thích thú chạy từ bên ngoài vào, trên đầu còn dính đầy bông tuyết.
Hai đứa trẻ chơi ném tuyết vui vẻ đến mức gương mặt lạnh đỏ cả lên.
Bọn trẻ vừa vào nhà, Thẩm lão phu nhân lập tức hoạt bát trở lại: Nhanh lấy một ít nước nóng cho chúng uống! Chơi đùa lâu như vậy rồi thì đừng để gió lạnh ngấm vào người, sẽ ốm đấy! Các cháu đi rửa tay rồi qua ăn điểm tâm đi.
Chỉ cần Thẩm Duệ và Thẩm Hà xuất hiện thì sự chú ý của Thẩm lão phu nhân sẽ dồn hết lên người bọn chúng.
Những người khác sẽ trở thành phông nền.
Không còn cách nào cả, đây là sự đãi ngộ mà có ước ao cũng không được!
Thẩm Duệ và Thẩm Hà rửa tay, hai đứa cởi áo khoác xuống rồi nhảy lên bục sưởi, sau đó cùng nhau đến bên cạnh Thẩm lão phu nhân.
Thẩm lão phu nhân xoa gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Duệ, bà cầm lấy khăn mặt rồi chăm chú lau sạch những vết nước đá trên mặt Thẩm Duệ: Con khỉ con này, xem cháu nhếch nhác chưa này.
Thẩm Duệ cười hì hì trả lời: Cụ à, đến lúc về Nghệ An rồi, bọn cháu sẽ không được chơi tuyết nữa, vậy nên cháu và Tiểu Hà phải chơi cho đủ.
Chỉ một câu nói thôi mà suýt nữa khiến Thẩm lão phu nhân rơi nước mắt.
Thẩm Hà vội vàng nói: Ơ kìa, bọn cháu chỉ đi một tháng rồi sẽ về. Bọn cháu chỉ đến chỗ mẹ chơi mà thôi. Ở đây mới là nhà của bọn cháu, sớm muộn gì bọn cháu cũng phải về mà!”
Những lời này của Thẩm Hà đã thành công khiến Thẩm lão phu nhân nín khóc và mỉm cười.
Những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ, chỉ có Thẩm Hà mới dỗ được Thẩm lão phu nhân thôi!
Thẩm Hà lấy điện thoại ra, nó mở một tấm ảnh ra đưa cho Thẩm lão phu nhân xem: Cụ à, cụ xem đi, đây là phòng mới mà mẹ chuẩn bị cho bọn cháu.
Thẩm lão phu nhân nhìn chăm chú một lúc lâu, lúc này bà mới yên tâm: Nếu như phòng ngủ cũng đã được chuẩn bị xong, vậy thì các cháu đến đó đi! Nhớ không được nghịch ngợm, phá phách đâu đấy! Mẹ của các cháu rất bận nên các cháu phải biết điều.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà ngoan ngoãn gật đầu.
Nói với Tiểu Thất rằng, sau khi giải quyết hết chuyện ở bên kia thì về nhà sớm một chút! Hôn lễ của anh cả nó là chuyện lớn của Thẩm gia. Nếu nó không về thì cả nhà ta sẽ không đầy đủ. Đôi mắt của Thẩm lão phu nhân trở nên ẩm ướt: Người nhà họ Thẩm chúng ta phải đoàn tụ thì mới được.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà ra sức gật đầu: Bọn cháu biết rồi thưa cụ.
Mẹ, những điều này bọn con cũng đã dặn Thẩm Thất rồi. Thẩm Tử Dao cũng đi từ ngoài vào, bà xách theo hai chiếc vali: Tiểu Duệ, Tiểu Hà, bà đã chuẩn bị một ít quần áo cho mẹ bọn con, các con nhớ mang đến đó nhé.
Con biết rồi, thưa bà ngoại. Thẩm Duệ và Thẩm Hà cười tít mắt trả lời.
Mợ Năm cười nói: Cả nhà chúng ta đều có tâm trạng giống mẹ. Mẹ à, mẹ yên tâm đi ạ! Em gái đã làm bà ngoại rồi mà còn lo lắng đến những việc nhỏ như chuyện quần áo thay cho Tiểu Thất. Có nhiều người quan tâm như vậy thì không có ai dám ức hiếp Tiểu Thất, Tiểu Duệ và Tiểu Hà đâu ạ!
Những người khác đều gật đầu: Đúng thế đấy ạ! Ba đời của Thẩm gia chúng ta, mỗi đời chỉ có một đứa con gái, chúng con cưng chiều còn không hết! Đâu thể để người khác bắt nạt được ạ?
Lúc này, Thẩm lão phu nhân mới an tâm: Các con nhớ lấy những điều hôm nay các con nói đó! Sau này các con không được để người khác bắt nạt mấy đứa nó đâu đấy!
Tất cả mọi người đều mỉm cười: Vâng, thưa bà!