Vào ngày 18 tháng 11 âm lịch, Thẩm Duệ và Thẩm Lục cuối cùng cũng đã đến thành phố Vinh.
Thẩm Lục vừa đưa Thẩm Duệ và Thẩm Hà xuống máy bay, đã thấy Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đang chờ ở cổng chờ.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa vừa liếc mắt liền thấy bọn họ.
Ấy cũng là chuyện hiển nhiên, bởi một người anh tuấn ngời ngời như thế, lại đi cùng một cậu bé vô cùng xinh trai và một cô bé hết sức xinh xắn đáng yêu, sức hút từ bọn họ quả thực vô cùng mạnh mẽ.
Khi họ bước qua đường, những người đi đường đều liếc nhìn họ. Sau đó cảm thán rằng tạo hóa thật bất công làm sao, lại ban cho ba ba con họ có được vẻ đẹp khó ai sánh bằng như thế.
Phải, người qua đường đều nghĩ rằng Thẩm Lục là người ba đang dắt hai đứa con một trai một gái.
Nhưng công bằng mà nói, người ngoài tưởng vậy cũng là chuyện bình thường mà.
Dáng người Thẩm Duệ và Thẩm Hà đều rất nhỏ. Khi chúng đi thẳng đến cửa, mới nhìn thấy Thẩm Thất và Lưu Nghĩa.
Mami, mẹ nuôi! Hai đứa trẻ vừa nhìn thấy Thẩm Thất và Lưu Nghĩa, chẳng để ý đến trong tay đang kéo vali nữa, lập tức chạy tới.
Thẩm Thất lo lắng hét lên: Các con chạy chậm thôi kẻo ngã!
Lưu Nghĩa dang tay ôm hai đứa trẻ: Đến đây nào, để mẹ ôm các con!
Thẩm Duệ nhanh nhảu xà vào lòng Lưu Nghĩa, lại được Lưu Nghĩa ôm rồi tung lên cao! Thẩm Duệ vốn bạo gan, phấn khích hét: Mẹ nuôi giỏi quá!
Thẩm Hà cũng sà vào lòng Thẩm Thất, vừa khóc vừa nói: Mami, Tiểu Hà nhớ mami quá!
Thẩm Thất nghe con nói vậy, cũng khóc theo: Mami cũng nhớ các con lắm!
Từ trước đến giờ, ba mẹ con chưa từng xa nhau lâu như thế.
Nói Thẩm Thất không nhớ con là nói dối.
Chỉ là bình thường có quá nhiều chuyện cần lo liệu, tốn rất nhiều thời gian và công sức, khi bận rộn thì có thể tạm thời quên đi nỗi nhớ con.
Nhưng bây giờ nhìn thấy hai đứa trẻ, thì cô lại không thể nào ngăn được những kí ức đẹp đẽ cứ thế tràn về.
Bây giờ hai đứa đều tới cả rồi, cuối cùng cả gia đình cũng có thể đoàn tụ!
Lưu Nghĩa buông Thẩm Duệ ra, Thẩm Duệ cũng nhào vào lòng Thẩm Thất: Mami, con đến rồi, để con chăm sóc mẹ nhé!
Nước mắt Thẩm Thất lại rơi lã chã: Ừ, có Tiểu Duệ ở đây là mami yên tâm rồi.
Con trai mình thật ấm áp biết bao!
Nó mới hơn ba tuổi thôi mà!
Thẩm Lục nói với Thẩm Thất: Tiểu Thất, bên em còn phòng trống không?
Thẩm Thất ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn: Hả? Em có!
Biệt thự to lớn như vậy nhưng bình thường cũng không có mấy ai lui tới. Bảo mẫu và người hầu cũng chỉ đến vào giờ làm, lúc khác họ không có mặt.
Thẩm Lục nói: Không phải mọi người muốn tạo dựng lòng tin và phát triển sự nghiệp mới sao? Bây giờ thời điểm mấu chốt cũng đến rồi, buổi tối có thể anh sẽ phải tăng ca với Tiểu Duệ và Tiểu Hà. Vậy ở cùng chỗ sẽ thuận tiện hơn.
Thẩm Thất nở nụ cười: Không thành vấn đề. Phòng cũng có sẵn cả rồi. Đi, chúng ta về nhà thôi!
Lưu Nghĩa cũng nói: Tuy rằng biệt thự không tính là lớn, nhưng cả nhà chúng ta ở cũng không thành vấn đề. Đi thôi, đưa hành lý cho tôi.
Mọi người nhìn nhau cười, mang hành lý cùng rời khỏi sân bay.
Vừa vào biệt thự, Thẩm Duệ và Thẩm Hà đã chạy chân trần quanh sô pha, tranh giành địa bàn.
Chỗ này là của em! Thẩm Hà nhanh nhảu nhảy lên sô pha: Ở đây có mùi hương của mami, vậy chắc chắn bình thường mami nằm ở đây, em muốn nằm trong lòng mami.
Thẩm Duệ cũng không tranh với em, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh: Vậy chỗ này là của anh. Ở đây làm gì cũng tiện hơn!
Thẩm Thất chỉ biết cười khổ, hai đứa trẻ này từ nhỏ đã luôn ầm ĩ như vậy rồi.
Đi xem phòng nào, xem các con có thích không. Thẩm Thất kéo hai đứa lại, đẩy cả hai lên xem gian phòng trên tầng, sau đó xoay người nói với Thẩm Lục: Phòng của bọn em đều ở tầng trên cả, anh ở tầng một có được không?
Không thành vấn đề. Thẩm Lục cười cười. Em biết sức khỏe của anh rất tốt mà.
Thẩm Thất bước đến ôm lấy Thẩm Lục: Nếu không thì chúng ta tự mua nhà cũng được.
Đừng làm thế, em là thiếu phu nhân Hạ gia. Sớm muộn gì em cũng phải về thôi. Vậy mua nhà thì lãng phí quá. Biệt thự này cũng là Hạ Nhật Ninh cho em đúng không? Thẩm Lục xoa chóp mũi của Thẩm Thất, nói: Con gái lớn rồi thì không giữ được.
Ai nói vậy chứ. Thẩm Thất cố ý chun mũi: Anh trai không giữ được thì có! Sao anh còn chưa chịu nói thẳng quan hệ của anh với Sùng Minh?
Bị em gái hỏi như thế, tai Thẩm Lục lại phiếm hồng, lúng túng nói: Quan hệ gì chứ? Cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi mà!
Anh, anh nói nghiêm túc đi. Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Thẩm Lục nói: Thực ra em không quá quan trọng chuyện anh yêu ai, chỉ cần cuối cùng anh hạnh phúc là được.
Ánh mắt Thẩm Lục trở nên ấm áp: Anh cũng thế. Anh mong ngày nào em cũng được hạnh phúc.
Lưu Nghĩa buông hành lý, từ trên tầng đi xuống, nói: Cuối cùng chúng ta cũng đoàn tụ rồi. Có lẽ thời gian tới nhà này sẽ càng đông vui đây.
Có thể không đông vui được sao?
Ở đây có Thẩm Thất, Thẩm Duệ và Thẩm Hà, vậy chắc chắn ngày nào Hạ Nhật Ninh cũng sẽ đến đây.
Ở đây có Lưu Nghĩa, vậy Văn Nhất Phi nhất định sẽ quanh quẩn nơi này.
Ở đây lại có Thẩm Lục, Sùng Minh không đến mới là lạ!
Khi bọn họ đều đến cả, thì nơi này không ồn ào sôi nổi mới lạ đó.
Vậy nên, thời gian tới ở đây không khí sẽ cực kì sôi nổi.
Quả nhiên, Thẩm Lục vừa đưa Thẩm Duệ và Thẩm Hà đến, thì đã có người tới cửa.
Người thứ nhất tới là Hạ Nhật Ninh.
Hắn mang một đống đồ ăn đến.
Thực ra mà nói, Hạ Nhật Ninh rất hồi hộp!
Hắn đường đường là chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hạ Thị, mà lại phải sợ ai cơ chứ?
Hắn làm mưa làm gió ở đất nước này, gây nhiễu loạn cả một quốc gia chỉ trong vài phút!
Nếu có người trót yêu vẻ đẹp của hắn, cô ta sẽ phải chìm đắm trong đó đến tám đời sau!
Nhưng khi đối mặt với chuyện liên quan đến con cái, hắn lại vô cùng căng thẳng!
Lỡ ấn tượng đầu tiên của Thẩm Duệ và Thẩm Hà với hắn không tốt thì sao?
Lỡ Thẩm Hà không thích hắn thì sao?
Nếu Thẩm Hà không thích hắn, liệu hắn còn có cách nào thay đổi được điều ấy không?
Hắn lần đầu tiên làm ba, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào!
Trước giờ hắn vốn chỉ nhìn thấy hai đứa trẻ qua ảnh chụp và video, liệu ở ngoài trông hai đứa có giống trong ảnh không?
Tiểu Thất vẫn bảo rằng, hai đứa con hắn thông minh chẳng khác nào trẻ mười tuổi. Hai đứa thông minh như vậy, liệu có thấy được sự căng thẳng của hắn không?
Liệu chúng có cười nhạo hắn không?
Hắn thực sự vô cùng căng thẳng!
Nhưng có căng thẳng tới mức nào thì hắn vẫn muốn đến!
Ở đây có vợ hắn, có con hắn, là chốn bình yên để hắn trở về!
Hắn phải đến!
Để giấu đi sự căng thẳng của mình, hắn mang thật nhiều đồ ăn tới.
Nghe thấy chuông cửa vang lên, Thẩm Thất liền ra mở cửa.
Vừa mở cửa, cô đã thấy Hạ Nhật Ninh căng thẳng đến mức chóp mũi đầy mồ hôi.
Giờ rõ ràng đang là mùa đông mà!
Tuy thành phố Vinh vẫn còn tương đối ấm áp, nhưng cũng không đến mức phải đồ mồ hôi chứ?
Hạ Nhật Ninh thấy Thẩm Thất, thì lập tức hỏi nhỏ: Trông anh bây giờ có ổn không?
Thẩm Thất im lặng nhìn hắn: Anh đến gặp con, chứ đâu phải gặp phụ huynh của anh chứ!
Hạ Nhật Ninh cười khổ: Anh còn lo lắng hơn khi đến gặp phụ huynh nữa! Giờ anh hoàn toàn không biết nên nói chuyện với hai đứa thế nào!
Mami, hôm nay có khách ạ? Giọng Thẩm Hà từ phía sau vang lên, Thẩm Thất lập tức nháy mắt nghịch ngợm với Hạ Nhật Ninh, sau đó mới trả lời: Ừ, Tiểu Hà này, không phải con vẫn luôn muốn gặp Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng sao? Hôm nay người ta đến chơi đấy!
Thẩm Hà kêu lên một tiếng, tung tăng chạy đến: Thật ạ? Thật hả mami? Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng đến thật sao?
Thẩm Hà vọt tới trước mặt hai người, ngẩng đầu chăm chú nhìn Hạ Nhật Ninh.
Chỉ một giây sau đó, nó đột ngột che miệng!
Trời ơi, người thật còn phong độ hơn cả trong ảnh nữa chứ!
Quả nhiên là có thể sánh ngang với cả vẻ đẹp của bác!
Nhưng cũng thật kì lạ, tại sao chú này lại khiến cho nó cảm thấy có một sự gắn kết đặc biệt nhỉ?
Thẩm Hà nghiêng đầu, cứ nhìn Hạ Nhật Ninh như thế mà không nói tiếng nào.
Thẩm Thất ngồi xổm xuống, nói: Tiểu Hà, sao con không chào? Như thế là không lễ phép đấy.
Thẩm Hà quay sang nói với Thẩm Thất: Con cũng muốn chào lắm, nhưng không biết vì sao con không thể gọi chú ấy là chú được. Con cứ có cảm giác chú ấy thật giống ba.
Nghe Thẩm Hà nói, chóp mũi Hạ Nhật Ninh lại càng đổ nhiều mồ hôi.
Trời ạ, giác quan thứ sáu của cô con gái này lại có thể nhạy đến mức như vậy sao!
Thẩm Thất liền cười khanh khách.
Hạ Nhật Ninh lập tức nói: Chào con, chú họ Hạ. Chú cũng không ngại con gọi chú là ba đâu.
Thẩm Hà thấy giọng Hạ Nhật Ninh cũng rất dễ mến, xem ra trong trò chơi người này không hề thay đổi giọng nói.
Thẩm Thất vội nói ra lời chào mà mình đã chuẩn bị sẵn: Chào chú Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng, con là Thẩm Hà, năm nay hơn ba tuổi, hoan nghênh chú đến nhà chúng con chơi.
Hạ Nhật Ninh lập tức ngồi xổm xuống, ôm lấy công chúa nhỏ.
Vào khoảnh khắc ôm lấy Thẩm Hà ấy, Hạ Nhật Ninh như nếm được vị ngọt ngào vậy, mỗi vòng xoay đều cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Cuối cùng hắn cũng được ôm công chúa nhỏ của hắn!
Giờ phút này, một vị đế vương như hắn mà nước mắt cũng rơi lã chã.
Thẩm Thất nhìn hai cha con ôm nhau, viền mắt cũng đỏ hoe, nhanh chân xoay người, lặng lẽ lau sạch nước mắt, nói: Được rồi, đừng đứng ở cửa nữa, vào trong nói chuyện đi.
Lúc này Hạ Nhật Ninh mới bế Thẩm Hà, theo Thẩm Thất vào nhà.
Thẩm Hà ôm cổ Hạ Nhật Ninh, nhìn hắn thật lâu sau đó mới lên tiếng: Con cho chú theo đuổi mẹ đó!
Hạ Nhật Ninh suýt chút nữa bật cười: Con cho phép là được sao?
Cứ coi là vậy đi ạ. Thẩm Hà nghiêm túc trả lời: Mami, bà và bác của con đều nói rằng con là quản gia ở đây.
Ôi trời, đúng là suy nghĩ của trẻ nhỏ mà.
Nhìn công chúa nhỏ trang nghiêm nói, trong lòng Hạ Nhật Ninh chợt xuất hiện một tư vị đặc biệt.
Được, vậy sau này con cũng làm quản gia cho chú có được không? Hạ Nhật Ninh dịu dàng hỏi.
Chú kết hôn với mẹ con thì con sẽ làm quản gia cho chú. Thẩm Hà nghiêm túc nói.
Bấy giờ Thẩm Duệ cũng chạy ra.
Vừa thấy Hạ Nhật Ninh, nó suýt chút nữa đã thốt lên chữ ba.
May mà trước khi lỡ lời, nó đã lập tức nói: Chú Hạ! Con là Thẩm Duệ!
Hạ Nhật Ninh cúi đầu nhìn con trai, trong lòng lại có cảm giác gượng gạo.
Nghe thấy con trai gọi mình là chú, hắn không thể nào thoải mái được.
Hạ Nhật Ninh ngồi xổm xuống chào đứa trẻ: Chào con, lần đầu gặp mặt, sau này có gì hãy chỉ bảo chú nhé.
Sau đó, Hạ Nhật Ninh cũng chìa tay về phía Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ nghiêm túc đưa tay ra, như cử chỉ xã giao khi gặp đối tác làm ăn, bắt tay Hạ Nhật Ninh: Được ạ.
Thẩm Hà nhìn Hạ Nhật Ninh, rồi nhìn Thẩm Duệ, bỗng lên tiếng: Sao trông anh lại giống chú ấy như vậy?