Bạch Nhược đi đến đặt chỗ bát đũa xuống xoay người rời đi ngay lập tức.
“Này! Cô gấp cái gì chứ?” Dương Tư ném cho cô một hộp cứu thương loại nhỏ.
Cô bắt lấy, định quay trở về phòng mà không nói tiếng cảm ơn, gần đến cửa phòng của mình thì thấy không có phép tắc lịch sử, cô đành quay trở lại chỉ đưa cái đầu vào phòng của Dương Tư, nói thật to: “Cảm ơn anh Dương Tư! Đồ khó ưa.”
Dương Tư từ trong phòng nói vọng ra: “Ba chữ phía sau thừa rồi, khó ưa là cô mới đúng.”
Ngày sau đó nữa Bạch Nhược không đến trường, dù sao những kiến thức đó đã từng được học qua. Cô dành một ngày để mua những vật dụng thật sự cần thiết. Khi vết thương trông có vẻ dịu xuống Bạch Nhược mới đi học lại. Cô mang một tâm trạng vô cùng tốt mà bước vào lớp, không có ai nói chuyện cũng không sao. Vấn đề cô cần phải làm bây giờ là kiếm thật nhiều tiền, công việc khởi điểm là làm tại một cửa hàng tiện lợi gần đó, chỉ mất tám phút đi bộ.
Không gian lớp học hơi trầm, Bạch Nhược bước vào trước mọi ánh nhìn. Không nghĩ cũng biết người chị thân thiết Bạch Sang Sang đã tác động lên họ. Dù sao cô cũng quen với chuyện này, đi đến chỗ ngồi Bạch Nhược chỉ biết thở dài với mấy trò vớ vẩn của đám bạn trong lớp.
Đổ bột cùng với nước lên ghế ngồi của cô, bàn thì bị vật nhọn rạch vài đường. Trên đấy còn khắc hàng chữ 'Bẩn thỉu', 'Mẹ mày là một con điếm, mày cũng là đồng loại với ả, biến đi', 'Đồ ăn bám'.
Cái bàn này thật sự quá nhỏ rồi, họ chắc là chưa đủ thỏa mãn. Bạch Nhược kìm nén lửa giận mà tẩy rửa cái ghế. Đến khi quay lại lớp Bạch Sang đã chờ sẵn ở ngay cửa.
Bạch Sang Sang châm chọc: “Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thối, thì ra là do bạn học đây.” Đi đến nói nhỏ vào tai Bạch Nhược “Mày đánh tao giỏi lắm mà, giờ thì làm được gì?”
Cách chọc tức hữu hiệu nhất chính là phớt lờ câu nói của đối phương với trạng thái vô cùng hoàn hảo, chính là nói 'Ba cái trò của trẻ con'. Bạch Nhược lướt qua người chị của mình, còn để lại một nụ cười đầy khinh bỉ.
Xong thì quay lại làm ra vẻ mặt bất ngờ, nói với giọng vừa đủ cho các thành viên của lớp nghe, Bạch Nhược nói: “Tôi rời khỏi nhà, ai sẽ làm bài tập giúp chị đây?” Cô đưa mắt nhìn xung quanh lớp “Chắc không phải là đem tiền ra mua chuộc họ chứ? À đúng rồi, bỏ tiền ra mua đề của các kì thi, doạ nạt tôi để hoàn thành bài tập giúp chị, giáo viên trong trường bị mua chuộc gần hết, tôi còn có lúc nhầm tưởng chị là con người tài đức vẹn toàn.”
Cả lớp đều nín thở nhìn đến chỗ của hai chị em nhà họ Bạch.
Bạch Nhược trong lúc này không thể dùng bạo lực để giải quyết, cô yếu quyền yếu thế. Nếu cô chủ động đánh Bạch Sang Sang trong lớp hay là Bạch Sang Sang đánh cô trước, người bị thiệt cũng chỉ có mỗi Bạch Nhược. Cách duy nhất là dùng lời nói để phản bác, còn phải lựa chỗ thật đông người để làm cho người chị của mình bị bẽ mặt.
“Mày, bị đuổi ra khỏi nhà cũng thật tội nghiệp. Đừng làm ra vẻ hơn người, tao mua chuộc thầy cô, mua đề của các kỳ thi thì sao? Vẫn có cuộc sống tốt đấy thôi.” Bạch Sang Sang thản nhiên mà thừa nhận, đúng là giàu muốn làm gì thì làm.
Bạch Nhược biết thời của mình đã đến nên nói khích thêm vài câu: “Tôi là tự rời khỏi, có thể tự lập được chị không cần lo.” Giờ đây chuyển thành Bạch Nhược kề sát vai Bạch Sang Sang mà thì thầm “Vấn đề nằm ở chị kìa, quay lại nhìn phía sau đi.”
Từ lúc Bạch Nhược đi tẩy rửa cái ghế đã nắm bắt được cái khoảnh khắc quan trọng, thầy hiệu trưởng nhất định sẽ đi ngang qua lớp học. Cô lại quá hiểu rõ tính nết của Bạch Sang Sang, nhìn thấy cảnh cô lủi thủi đi xử lý hậu quả của bọn họ gây ra thì sẽ nói móc vài câu.
Cũng chỉ thử vận may, ai ngờ còn được chính miệng chị ta thừa nhận. Bạch Nhược ra vẻ vô tội cầm lấy cái ghế mới gội rửa đi về chỗ của mình.
Thầy hiệu trưởng là người chính trực sao có thể để tình trạng này tiếp diễn.
“Cuối giờ em lên phòng gặp tôi.” Thầy hiệu trưởng nhìn chằm chằm Bạch Sang Sang mà nói.
Những lời kia của Bạch Sang Sang chắc có lẽ đã được thầy nghe rõ, vẻ mặt tức giận của thầy đã nói lên tất cả chắc chắn cô ta ít nhiều sẽ gặp một chút rắc rối.
Thì đã sao chứ? Mình mang họ Bạch, phía sau còn có cả đống gia sản không chết được, Bạch Sang Sang còn chẳng hối lỗi nói giọng điệu không phục: “Vâng.”
Mày được lắm Bạch Nhược, xem như hôm nay mày may mắn. Bạch Sang Sang liếc Bạch Nhược một cái rồi cũng ngồi vào chỗ của mình.
Ngày hôm đó đã có một cuộc rà soát về những giáo viên nhận hối lộ. Thầy hiệu trưởng nhất quyết xử lý chuyện này, có đến bảy giáo viên nhận hối lộ bán đề thi ra ngoài. Không có cơ hội biện bạch cho bản thân bị đuổi việc ngay lập tức, về phần Bạch Sang Sang bị ép phải chuyển trường.
Nhưng ngôi trường này danh tiếng như vậy, bị ép phải chuyển trường nhà họ Bạch làm sao chịu để yên. Ngày hôm sau, Bạch Tùng Anh phải đích thân đến cầu xin cho con gái cưng của mình.
Trước khi rời đi, Bạch Tùng Anh còn tìm đến tận lớp đòi gặp mặt Bạch Nhược ngay trong tiết học. Bạch Nhược vừa bước ra ông ta đã nhất cánh tay lên cao, cái tát này ông đã chờ lâu lắm rồi.
Bạch Nhược thừa biết tâm trạng của ông ta, còn biết được rằng mình sẽ bị tát nên đã ra tay chắn trước một bước, giữ lấy cánh tay của Bạch Tùng Anh, cô nói: “Đây là trường học ông cũng không có tư cách để đánh tôi, chỉ là bèo nước gặp nhau hà cớ gì phải làm mất hình ảnh của mình?”
“Công ơn nuôi dưỡng…”
Lại nữa, cô nghe câu này liền biết nội dung phía sau, đành chặn họng ông ta: “Cái đêm tôi rời đi, ông đã nói không tính toán chuyện đó, xem như bỏ qua. Cái bản cam kết hẳn là đã đến tay luật sư, ông còn nói cái vớ vẩn gì thế?”