Lễ Đường Của Tôi, Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 8: Chương 8: Dùng bữa




Dương Tư cầm xấp tiền hôm qua đã lấy đi, đưa sang cho Bạch Nhược, mắt hắn không dám nhìn thẳng cứ đảo mắt nhìn xung quanh. Bạch Nhược khó hiểu không biết đây là ý gì?

“Anh cho tôi, toàn bộ chỗ này sao?”

Hắn độc mồm độc miệng mà nói: “Nếu không thì sao đây? Cô nghèo đến như thế, tôi không nỡ nhìn cô vì đói mà chết đi.”

Đúng là cách cho tiền khiến người ta phải tức đến hộc máu. Nói đúng hơn là hoàn trả lại khoản tiền đã lấy đi, vậy là từ bây giờ Bạch Nhược chính thức cầm số tiền của Cố Mặc. Nhưng có dùng đến nó hay không là quyết định của cô.

Bạch Nhược đưa tay cầm lấy, dù có không dùng đi nữa cũng phải cầm trước đã, cô nói: “Giọng điệu của anh có thể nói dễ nghe một chút không? Người nghe sẽ cảm thấy rất tổn thương.”

“Hứ! Không thể, không nghe được cũng phải nghe.” Hắn vừa nhai vừa hỏi Bạch Nhược “Sao lại ra nông nỗi này, có phải…” ngập ngừng trong chốc lát, bởi vì tiếp theo đây thật sự rất khó nghe “Có phải bị người ta cưỡng hiếp không?”

Con người đối diện của cô thật khó đoán, ban đầu còn đoán phát nào ra phát đó. Bây giờ thì hồ đồ hết chỗ nói, Bạch Nhược còn đang chọn lựa những từ nào vừa chua vừa chát để đáp trả, thì Dương Tư lại nói tiếp.

“Không thể trách tôi, là do nhìn cô có chút thê thảm vết thương đầy trên mặt, có cả tay chân đều xanh xanh tím tím.”

Đây là lần đầu cô có cảm giác mình bất hạnh như vậy, trước đây có bị đánh thế nào cũng chỉ có từ 'ấm uất' để diễn tả. Thế mà qua miệng của Dương Tư cô lại có cảm giác mình là một người bất hạnh, Bạch Nhược hỏi ngược lại: “Không giống bị bạo hành hơn sao?”

Dương Tư lắc đầu ngay lập tức: “Suy đoán ban đầu cô là một tiểu thư của gia tộc nào đó, bị gia đình đuổi đi. Sau đó... đi trên đường gặp mấy tên vô lại, làm xong chuyện thì bỏ đi nhưng cô lại mạnh mẽ không bị đánh bại vì loại chuyện đó quyết định tiếp tục sống. Sau đó nữa thì gặp bọn tôi.”

“Sao anh lại nghĩ tôi là một tiểu thư của gia tộc nào đó, chỗ nào nhìn giống sao?” Có bao nhiêu người biết đến nhị tiểu thư nhà họ Bạch đâu chứ?

Chỉ vào đôi mắt của hắn, xem như là có chút tò mò mà nói: “Là đôi mắt, nó có màu xanh lam. Thường thì là gen di truyền của những quý tộc, nhà bình thường sẽ không có xuất hiện, cô được di truyền từ ba hay mẹ?”

Người đàn ông vô tâm vô phế kia mang đôi mắt màu đen, vậy chắc là được di truyền từ mẹ. Điều này Bạch Nhược cũng không dám khẳng định bởi vì cô chưa từng xem qua di ảnh của mẹ mình bao giờ, ông ấy không giữ lại tấm ảnh nào.

Bạch Nhược chỉ qua loa đáp lại về chuyện đôi mắt: “Không biết, tôi xuất thân từ một gia đình bình thường. Mẹ mất sớm, cha lại đem một người phụ nữ lạ mặt về, cùng với đứa con gái trạc tuổi của tôi, đơn giản là bị bạo hành gia đình.”

Nghe xong những lời này Dương Tư không vui cũng không buồn mà nói: “Là tôi đoán sai từ đầu đến cuối hả? À! Có đúng đoạn cuối, xem như vớt vát được một ít.”

Không phải là hắn đoán sai từ đầu đến cuối, trọng tâm là khúc giữa, còn lại đều đúng. Bạch Nhược không muốn lừa gạt hắn, câu chuyện mà cô kể không khác biệt là mấy, chỉ là khác ở hai chữ 'gia cảnh' cũng không tính là lừa gạt. Bạch Nhược chọn cách nói dối bởi vì sự thật mà được tiết lộ thì cô nghĩ có gì đó sẽ thay đổi.

Trong lời nói của Dương Tư không có chút ý vị thương hại, lại không muốn động chạm đến vết thương cũ. Xem ra cũng không đến nỗi vô tâm vô phế cũng không phải loại vô duyên, chỉ là cách ăn nói khiến người ta phải tức đến sôi máu, là cái kiểu thiếu đánh.

Cùng nhau dùng cơm, là một loại hơi ấm. Đối với Dương Tư chắc hẳn cũng chỉ là bữa cơm bình thường như mọi ngày. Còn với Bạch Nhược nó mới lạ lắm, trước đây chỉ đứng xem ba người kia dùng bữa diễn trò gia đình hạnh phúc, cái gọi là bữa cơm gia đình chưa từng tồn tại trong kí ức của Bạch Nhược.

Dùng xong cô giúp hắn đem bát, đũa trở về phòng dự định còn rửa giúp một tay.

Hắn đẩy cửa phòng bước vào, mời Bạch Nhược: “Vào đi, bát, đũa cứ đặt ở đó.”

Bạch Nhược bị doạ một phen, có thật là phòng của Dương Tư không? Cô hoàn toàn nghi ngờ không dám bước vào: “Phòng này, có thật là của anh không?”

Dương Tư xoay người lại, khó hiểu mà nói: “Không, đây không phải phòng của tôi, là một buổi tối mát mẻ nào đó, tôi đột nhập vào giết chủ nhân căn phòng này rồi chiếm đoạt nó luôn. Cô thấy sao? hợp lý lắm phải không?”

“Tôi không phải ý đó, chỉ là thấy nó rất gọn gàng. Đồ nội thất xịn như vậy, là do tiền trấn lột của người khác à?” Bạch Nhược có đánh chết cũng thấy rất không hợp lý.

Một căn phòng nhỏ, một chiếc tivi có thiết kế mỏng với kích thước là ba mươi hai inch. Một cái tủ lạnh cao hơn người của Bạch Nhược. Chiếc Macbook Air Supreme phiên bản bạch kim của thương hiệu apple còn đang bật mở. Bố trí của căn phòng thật sự rất hài hoà và mấy chú gấu trắng làm bằng thú nhồi bông, giống với chủng loại của con được in trên tạp dề nằm vào một gốc thật ngay ngăn.

Nói sao đây? Tên trấn lột đậm chất của giang hồ của ngày hôm qua, thực chất hắn rất giàu.

Dương Tư bị sự ngốc nghếch của Bạch Nhược làm cho bật cười, hắn cười đến chảy nước mắt, gật đầu liên tục: “Đúng rồi, tối nào cũng hành nghề, nên thành quả được như thế đấy!”

Không thể trách Bạch Nhược, rõ ràng là con người Dương Tư khó đoán. Hắn làm cô đi từ sự hoang mang đến yên lòng, bất ngờ cứ tiếp nối bất ngờ.

“À!” Bạch Nhược gật nhẹ đầu, xem lời của hắn nói để một bên.

Trước mắt Bạch Nhược không nắm rõ về cái người tên Dương Tư này, lời hắn nói cô không biết nên tiếp nhận thế nào, cứ có cảm giác là đùa giỡn nhưng lại không rõ hắn thực sự là dạng người gì? Dù sao cũng không liên quan đến cô, cứ mặc hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.