Lễ Đường Của Tôi, Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 61: Chương 61: Đi tìm Bạch Nhược




Bạch Sang Sang có điên cũng tỉnh táo hơn Lý Thanh Diệp: “Là bạn cùng lớp với tôi, đã làm phiền mọi người rồi, thật xin lỗi.”

Nói rồi Bạch Sang Sang kéo Lý Thang Diệp đi ra khỏi cửa, Lý Thanh Diệp vẫn không chịu im miệng, vùng vẫy thoát khỏi người Bạch Sang Sang. Hai người họ rời đi, những người ở lại cũng không quá để tâm, đâu phải chuyện của họ quan tâm làm gì chứ?

Nhìn thì có vẻ Bạch Sang Sang dịu dàng kéo người đi, ai mà biết cô ta là cao thủ đánh người. Bàn tay đã bấu chặt vào bả vai của Lý Thanh Diệp, thứ mà Bạch Sang Sang muốn là nắm tóc lôi đi, chứ không phải như vậy. Vẫn là nên cẩn thận một chút, lỡ như bị quay clip lại thì Bạch Sang Sang chỉ có bất lợi.

Đi vào một con hẻm nhỏ, rác thải bừa bộn, mùi của nó chẳng thể nào bỏ vào mũi. Thật sự là quá bẩn đến nỗi chuột chạy ngổn ngang, chúng nó còn ngang nhiên hất mặt.

Bạch Sang Sang quật ngã Lý Thanh Diệp, làm cho thân người lảo đảo cuối cùng là nằm trên đống rác cạnh đó. Lý Thanh Diệp tự nhiên lại được chăm sóc tận tình mà không rõ nguyên do, cô ta nhìn chăm chăm Bạch Sang Sang rồi dùng sức lực còn lại nhào.

Sức của Lý Thanh Diệp yếu đuối làm sao có thể so với một người nhấc bổng ghế ngồi đập vào đầu như Bạch Sang Sang.

“Con mẹ nhà chúng mày! Người tao muốn trả thù là Bạch Nhược, có liên quan gì đến bà điên như mày đâu.” Lời nói trong lúc tức giận, từ ngữ thô tục Lý Thanh Diệp nắm áo Bạch Sang Sang mà hỏi.

Từ khi Bạch Nhược rời đi không ai làm bao cát cho Bạch Sang Sang trút bỏ buồn bực, hôm nay bao nhiêu sự điên cuồng đều cho ra ngoài. Kéo thân người Lý Thanh Diệp ra, lại nắm tóc đập thật mạnh vào tường, đến nỗi phát ra tiếng. Thân hình Lý Thanh Diệp từ từ khụy xuống, bỏ lại một mảng máu đỏ tươi còn dính ở trên tường.

“Tao đánh người cũng phải tìm lý do sao? Từ khi nào vậy?” Đôi mắt Bạch Sang Sang mở to, quát lớn thanh âm như chạm đến dây thần kinh đang căng như dây đàn của Lý Thanh Diệp “Cái tên của em ấy là để mày gọi sao? Con khốn là dùng cho mày đấy!”

Bạch Sang Sang mang một đôi giày không quá cao, liên tục giẫm đạp lên người Lý Thanh Diệp. Đánh một lúc thì tinh thần Bạch Sang Sang vô cùng thoải mái, sảng khoái vô cùng.

Giá như người hôm này là Bạch Nhược, thì tâm trạng có lẽ tốt hơn gấp trăm nghìn lần.

Bây giờ chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Hơi thở của Lý Thanh Diệp yếu dần, lờ mờ nhìn ra xa. Mùi vị của Lý Thanh Diệp có thể cảm nhận là mùi của máu và đất, tanh tưởi và với mùi rác thối.

Hai gói mì đã thanh toán còn chưa kịp lấy, tiền thừa cũng như vậy.

Cố Gia.

“Tần quản gia, đã có tin tức của anh ấy chưa?” Thẩm An Huyền đứng ngồi không yên hỏi.

“Thẩm tiểu thư xin hãy bình tĩnh, có tin tức sẽ lập tức báo ngay.” Tần quản gia đáp.

“Có khi nào đi về chỗ của con nhỏ Bạch Nhược kia không?” Cô ta quát lớn “Các người tìm thử chưa?”

Thân phận của Thẩm An Huyền ở Cố Gia giờ đây không thể đùa được, người làm trong nhà phải cúi đầu khom lưng còn phải chịu đựng tính khí của cô ta. Nhiều người muốn thôi việc cho rồi, lúc trước đến nhà chơi thái độ đã chẳng ra gì. Bây giờ có thêm một sinh mạng liền hất mặt, toàn nhìn trên trời mà đi.

Cố Anh Phong chăm sóc cây cảnh ở ngoài vườn cũng có thể nghe thấy tiếng hét vừa rồi của Thẩm An Huyền. Ông lão cắt phạm một nhánh cây trông nó cứ kì kì làm sao, cắt phạm chỉ là chuyện vặt vãnh, từ khi Thẩm An Huyền đến ông lão một ngày cũng không yên.

Thái độ nịnh nọt, để cho cô ta có phần trong tờ di trúc, mà kể ra cũng lạ, cưới còn chưa được cưới vào nhà đã đòi chia phần. Nếu thực sự có tổ chức hôn lẽ đi nữa, phần tài sản của Cố Gia, ông lão sẽ không chia cho cô ta một đồng.

“Già rồi chăng?” Cố Anh Phòng nhìn đôi bàn tay của mình, làn da của ông lão chưa nhăn nheo đến nỗi nào. Mắt cũng không cần kín, tay không cầm gậy chỉ có chiếc quạt.

Tạ Tiễn Như ở trong nhà ngột ngạt nên đi dạo một lát, thấy Cố Anh Phong thất thần thì đi đến trò chuyện: “Tâm trạng ba không tốt sao?”

Cố Anh Phong buông cái kéo trên tay xuống, ông lão châu mày lại: “Lâu lâu gia đình của chúng ta mới có một sự kiện lớn như vậy, ta vui chứ sao lại buồn.”

Những biểu cảm của Cố Anh Phong sao qua mắt được Tạ Tiễn Như, bà gợi ý: “Ba đến chỗ Tiểu Nhược chơi không? Nhà con bé ở ngoại ô nên dễ chịu lắm.”

Có chút kích động Cố Anh Phong hỏi: “Con biết địa chỉ không, ta muốn đi du lịch một chuyến, sẵn tiện ghé qua chơi.”

Tạ Tiễn Như chưa từng hỏi địa chỉ cụ thể, bà lén điều tra.

Thế là Cố Anh Phong dẹp lại tất cả những công việc, buổi hẹn gặp mặt của những người bạn già ông lão cũng hủy hết. Khăn gói lên đường, rời khỏi nhà sớm một chút để khỏi nhìn mặt Thẩm An Huyền, ông lão đã không ưa cô ta từ cái ngày đầu tiên.

Sự việc cụ thể thì theo như lời Cố Mặc kể, Cố Anh Phong đã thử lòng Thẩm An Huyền ai ngờ cô ta bỏ đi luôn. Ông lão là người lớn không để trong bụng nhưng cách nói chuyện thì không thể nào tiếp nhận nỗi.

“Ông nội! Người đi thật sao ạ?” Thẩm An Huyền đứng ở trước cửa, vẻ mặt không nỡ rời xa.

“Cháu của ta phải dưỡng thai cho thật tốt, đợi Cố Mặc trở về!” Cố Anh Phong cũng phối hợp diễn cùng với Thẩm An Huyền, vui thế còn gì?

Đối với ông lão cháu dâu có là ai cũng không quan trọng, người mà ông ưng ý nhất định sẽ không thiệt thòi.

Người ông lão thích là Bạch Nhược, Cố Anh Phong chưa từng dối lòng mình. Bạch Nhược có mở miệng ra đòi hỏi thì ông lão cũng không ngại chiều theo, một người không máu mủ ruột thịt Cố Anh Phong còn xem trọng hơn người mang trong mình một đứa trẻ?

Ông lão có tuổi nhưng không lẩm cẩm, phân biệt phương hướng còn rất tốt. Nếu đứa trẻ kia chính là con của Cố Mặc, Cố Anh Phong sống chết cũng không bạc đãi nó, còn Thẩm An Huyền? Là hai người hai sinh mạng, nhiều lắm thì ông lão sẽ cho cái danh phận là cháu dâu của Cố Gia, bên nhà ngoại cũng có được chút tiếng tâm.

Đối với Cố Anh Phong cơ hội chỉ đến một lần!

Tạ Tiễn Như ở một bên cũng góp vui: “Con vào trong đi để kẻo lạnh!”

Bọn họ diễn như thật, Thẩm An Huyền diễn nhà họ Cố không biết diễn sao? Tạ Tiễn Như bên ngoài điềm đạm, lời nói cũng thoát ra khí chất của một người phu nhân, nhưng tuyệt đối đừng chạm đến giới hạn của bà. Thẩm An Huyền đây là đang thách thức Tạ Tiễn Như, chín tháng mười ngày sau một là Thẩm Gia huy hoàng, hai là lụi tàn! Không có đáp án thứ ba.

Chiếc xe của Cố Anh Phong khuất xa. Người làm dìu Thẩm An Huyền đi vào nhà, cô ta liền hất tay ra trừng một cái. Cô ta vậy mà không xem Tạ Tiễn Như ra gì, dám để cái thái độ của bản thân ra bên ngoài.

Thẩm An Huyền thừa biết Tạ Tiễn Như sẽ không dám làm gì cô ta

Trời dần về chiều cũng là lúc Cố Anh Phong đến được nơi cần đến. Cảnh vật yên tỉnh như ở Cố Gia vậy, trước mắt là một ngôi nhà và cạnh bên có một ngôi nhà to hơn nữa. Trong suy nghĩ thượng lưu của ông lão, Bạch Nhược nhất định là ở căn to hơn rồi.

Nghĩ như vậy ông lão liền đi đến nhấn chuông, nhấn một lúc lâu. Người ra mở cửa lại là Cố Mặc, thân người lúc này đi đứng vững vàng hơn rồi.

Đang ngủ say thì có tiếng chuông cửa, mở mắt ra là cái trần nhà trắng tinh đã vậy đèn còn sáng trưng. Cố Mặc ráng lê thân xác ra mở cửa, trong lòng còn tự hỏi đây là đâu nữa?

Trước lúc mất đi ý thức là đến nhà Bạch Nhược, chẳng lẽ đây là nhà của cô ấy?

Cố Mặc nhìn ông nội của mình, Cố Anh Phong cũng nhìn thằng cháu trai của mình. Cả hai điều im lặng một lúc lâu, ai mà ngờ ông nội của hắn lại mò đến tận đây.

“Ông nội, người đến đây tìm con sao?” Cố Mặc bình thản hỏi.

Thái độ Cố Anh Phong không rõ lắm, trong lời nói có ý trách mắng: “Làm người khác có thai rồi lại làm khổ thêm một người, sống thì ra dáng người một chút!”

“Cái thai đó thật sự không liên quan đến con.” Gân trên cổ đều đã nổi lên hết, Cố Mặc có nói bao nhiêu lần cũng không ai chịu tin “Con làm sai ở đâu?”

“Trở về chăm sóc cho Thẩm An Huyền đi!” Dừng một chút Cố Anh Phong đổi ý “Thôi đã đến thì đi du lịch vài ngày, dù sao thời gian qua con đã cấm đầu cấm cổ vào công việc rồi, nên chơi một chút cho tâm trạng đỡ hơn.”

Cố Anh Phong còn chịu không nổi Thẩm An Huyền, Cố Mặc cũng sẽ vậy thôi nên ông lão thông cảm cho, ông lão nói: “Đi tìm khách sạn, ở lại đây không tiện. Dừng hủy hoại thanh danh con gái nhà người ta.”

Vốn dĩ Cố Anh Phong chỉ muốn chào hỏi Bạch Nhược một tiếng rồi rời đi, nếu đã như vậy thì ngày mai sẽ trở lại sau.

Dương Tư chỉ mặc một chiếc quần short ló đầu ra, phía trên hoàn toàn trống không để lộ ra sáu múi cơ bụng săn chắc. Nước trên tóc chưa khô, chảy xuống từng giọt, lăn xuống bả vai.

Ba người nhìn nhau, một cảm giác kì lạ dâng lên.

Mặc dù không biết Cố Anh Phong đang làm gì ở trước cửa nhà mình, Dương Tư vẫn là chào hỏi một tiếng: “Cố lão gia!”

Cố Anh Phong còn đang tự hỏi thằng nhóc này là ai.

Cố Mặc thấy vậy liền mở lời: “Là Dương Tư con của chú Dương, mấy năm trước có đến dự tiệc mừng thọ của ông.”

Không thể nói Cố Anh Phong đảng trí, là Dương Tư lớn quá nhanh khiến ông lão nhất thời không nhớ ra. Ngay cả lần đầu Cố Mặc nghe đến cái tên Dương Tư cũng không nhận ra, phải cho người điều tra thông tin mới rõ.

“Đã lớn như vậy rồi sao? Ta nhớ rồi, cái thằng nhóc đụng đầu vào chậu cây của ta đây mà.” Cố Anh Phong bây giờ mới đi vào chủ đề chính “Cậu quen biết Bạch Nhược sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.