Lễ Đường Của Tôi, Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 62: Chương 62: Từ đâu mà ra?




Dương Tư vừa nhìn Cố Anh Phong cười nói vui vẻ, câu sau lại sát khí đằng đằng.

Đây là lo cho cháu nội hay sao?

Hắn thoải mái đáp lời ông lão: “Phải thì sao ạ?”

“Là loại quan hệ đó sao?” Cố Anh Phong xoa xoa cằm suy tư mà hỏi.

Nếu là loại quan hệ đó thì hai người có thể đường đường chính chính ở chung một nhà, Cố Anh Phong lo cho thanh danh của Bạch Nhược. Cô cho dù chọn ai đi chăng nữa ông lão điều vui vẻ chúc mừng.

Cố Mặc được ông lão dạy dỗ mà lớn, thâm tâm hắn đương nhiên biết Cố Anh Phong nghĩ cái gì. Càng có thể chắc được rằng nếu Cố Mặc nói muốn theo đuổi Bạch Nhược, Cố Anh Phong sẽ cho hắn một vé ra nước ngoài vĩnh viễn, còn kèm theo Thẩm An Huyền.

Nhà họ Cố có thâm độc, thủ đoạn đến đâu đi chăng nữa, chuyện đó không thể áp dụng lên Cố Mặc. Nói kiểu gì đi chăng nữa hắn như một phần thừa thải của gia phả nhà họ Cố, vừa không được trọng dụng, không ai đặt niềm tin lên cái con người tên Cố Mặc.

Dương Tư ngay lập tức gật đầu đồng ý, thì nhận được cái trừng mắt đầy buốt giá của Cố Mặc.

Cố Mặc loại chuyện này không dám thừa nhận trước mặt người khác thì để Dương Tư làm giúp hắn.

“Con…” Cố Mặc định nói ra nhưng lại ngập ngừng, kể từ khi nào một người đầu não của một công ty lại ăn nói chẳng ra gì. Hắn trước giờ thà nói hết nguyên cả câu, ngập ngừng lắp bắp chưa từng là phong cách của hắn.

Cố Anh Phong nhìn sang thằng cháu trai của mình, thở dài một hơi.

Mặc kệ!

“Cố lão gia, mời vào trong, người chưa thuê khách sạn có đúng không, ở lại đây đi ạ. Dù sao ngôi nhà này cũng quá rộng!” Dương Tư đi đến cầm chiếc vali của Cố Anh Phong, đẩy ông lão vào trong.

Chỉ còn Cố Mặc đứng ngẩn ra đó. Hắn tìm một điểm tựa để cơ thể dựa vào, quay đầu nhìn sang ngôi nhà gần bên cạnh, người con gái hắn thích đang ở đó. Tưởng chừng như gần sao hắn lại cảm thấy cả hai như cách nhau cả trăm cây số, ở giữa lại có bức tường chắn trong suốt.

Chiều tà ánh mặt trời cũng tắt dần, tâm trạng hắn là một đống hỗn độn.

Bên trong Cố Anh Phong được Dương Tư nhanh nhẹn, hoạt bát sắp xếp một phòng, ông lão tắm tắt khen ngôi nhà này bày trí đẹp mắt. Bao nhiêu là chậu cây cảnh đặt ở chân cầu thang, phòng khách. Ngay cả phòng bếp cũng có vài chậu.

Bạch Nhược đi tìm mua cây cảnh, Dương Tư cũng mua. Cô mua bao nhiêu hắn mua bấy nhiêu, hắn không thích cây cảnh cho lắm nhưng vì mạnh bạo làm gãy mấy cành hoa. Mua dự trữ có mà đền cho Bạch Nhược, không thì cô mặt nặng mày nhẹ hắn lại khó chịu trong người.

Lúc nãy vừa vào nhà Cố Anh Phong xém chút thì hồn vía bay khỏi cơ thể, một con gấu trắng ngồi ở ghế sofa kích thước có hơi quá cỡ.

Không khó để nhận ra người bạn thân thiết này của Dương Tư, hắn mỗi lần di chuyển nhà điều không bỏ sót thứ gì có in hình gấu trắng. Là một người rất có nghĩa khí, không bao giờ bỏ quên bạn của mình.

Cố Anh Phong còn đang thắc mắc một điều, từ nãy đến giờ chưa có nhìn thấy người cần tìm. Tay Cố Anh Phong rút chiếc quạt ra, quạt vội vài cái: “Bạch Nhược, con bé ra ngoài rồi sao?”

Dương Tư không hiểu cho lắm, mơ hồ đáp: “Cô ấy vẫn ở nhà của mình.”

“Vậy từ nãy đến giờ ta không thấy!” Cố Anh Phong ngồi xuống sofa, suy xét con gấu bông to lớn.

Ông lão đang nghĩ Bạch Nhược thích những thứ này sao?

Hắn hiểu ra vấn đề, liền đáp: “Cố lão gia hình như nhầm lẫn rồi, là nhà bên cạnh. Đây là nhà của cháu, hai đứa không có ở chung.”

Bạch Nhược hiếm khi chủ động đến tìm hay qua nhà Dương Tư, không phải vì con người Dương Tư vô vị, là do cô lười. Đối mặt với Dương Tư phải biết kiềm chế, còn phải học cách chịu đựng, nên cô quyết định cắm cọc ở nhà.

Ngày hôm nay Dương Tư vì giận dỗi mà về sớm, cô cảm thấy có chút buồn.

Định ra sang nhà ăn ké một buổi, ai người vừa bước ra khỏi nhà. Xoay người lại đã thấy thân ảnh quen thuộc của Cố Mặc. Tim cô lại đẩy nhanh nhịp đập, máu đổ dồn lên mặt. Bạch Nhược nhất quyết không tìm Dương Tư nữa, có trách thì trách Cố Mặc.

Nhan sắc của Cố Mặc không thể đùa được, vẻ mặt lãnh đạm còn đứng dưới ánh hoàng hôn. Cái thời khắc đẹp nhất trong ngày, khoảnh khắc đó vẻ đẹp của Cố Mặc được nâng lên một tầm cao mới. Còn đứng nhìn nửa khuôn mặt của cô sẽ nổ tung ra mất, im lặng đi vào nhà cho rồi.

“Sao anh ta lại ở trước nhà Dương Tư? Không lẽ tìm Dương Tư tính sổ?” Bạch Nhược đứng tựa lưng vào cửa tự hỏi chính mình.

Vẻ mặt của Cố Mặc là buồn, còn không rõ hay sao? Bạch Nhược còn gán thêm tội danh cho hắn.

“Không đúng không đúng, mình có chuyện cần hỏi Cố Mặc, trốn làm gì chứ?” Bạch Nhược liền mở cửa, đi vội qua nhà Dương Tư.

Đứng trước mặt mà Cố Mặc vẫn không nhận ra sự hiện diện của Bạch Nhược, hắn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

“Nè!” Bạch Nhược gọi hắn.

Đôi mắt nhìn xuống, nhưng không có lấy một điểm cố định. Cố Mặc làm cho cô có chút lo lắng, không phải vì áp lực quá nên có vấn đề về nhận thức rồi chứ?

Đi đến bên cạnh Bạch Nhược tựa lưng vào, im lặng quan sát một hồi. Một lúc lâu mới gọi Cố Mặc trở về: “Anh, không phải bị điên rồi đó chứ?”

Nghe giống giọng điệu của ai? Ai ngoài Dương Tư, nói chuyện nhiều thì thành ra Dương Tư truyền đạt lại cho cô rất nhiều thứ hay ho.

Cố Mặc phản ứng lại, bất ngờ vì có người đột nhiên xuất hiện bên cạnh.

Càng ngạc nhiên nhiên hơn khi người đó là Bạch Nhược, còn đang tự trách bản thân quá vô tâm, cũng chưa kịp đáp lại câu nói. Điện thoại của Bạch Nhược đang cầm trên tay đổ chuông từng hồi, nhìn vào màn hình hiển thị một số lạ.

Cô chẳng buồn quan tâm, đưa tay sang từ chối cuộc gọi. Lúc nãy nhìn thấy Cố Mặc định nói gì đó thì bị ngắt ngang, Bạch Nhược hỏi: “Là số lạ, anh lúc nãy muốn nói gì?”

Cố Mặc nhìn xuống điện thoại rồi quyết định tiếp lời cô: “Hay là em nghe máy đi, tôi thấy em bấm nhầm sang nhận cuộc gọi rồi.”

Cô ngạc nhiên nhìn xuống, y như lời Cố Mặc nói cuộc gọi đã kết nối được bốn giây.

Một giọng nói uất nghẹn, hình như là đang khóc: “Em biết, em biết anh đang ở cùng với Bạch Nhược mà. Sao anh có thể bỏ em và con như vậy chứ? Cầu xin cô, Bạch Nhược! Buông tha cho anh ấy đi, tôi không thể sống nếu thiếu anh ấy, con của tôi càng không thể không có ba.”

Bạch Nhược thừa biết Thẩm An Huyền diễn, cô cũng không ngại mà đáp: “Cô nghe nhầm rồi giọng đó là của bạn trai tôi, không phải Cố Mặc!”

“Cái gì chứ? Cô không lừa được tôi đâu, là giọng của anh ấy!” Thẩm An Huyền bên đầu dây bên kia cố cãi lại.

Cố Mặc hạ giọng trầm hơn một chút: “Tôi không phải cái tên mà cô nói.”

Câu nói này vừa nói cho Thẩm An Huyền nghe, vừa nói cho Bạch Nhược. Cố Mặc dụng ý rất rõ, hắn đã khẳng định một lần trong lúc say. Bây giờ trạng thái vô cùng tỉnh táo, lời nói đương nhiên được tính.

Giọng Thẩm An Huyền thoáng chốc thay đổi: “Ha, bạn gái của anh qua lại với người khác mà anh cũng không quản. Chồng sắp cưới của tôi vì cô ta mà trốn đi!”

Bạch Nhược cười nhẹ một cái, trái tim của cô đã từng đầy rẫy vết thương. Đến nỗi chai sạn những câu nói với sức sát thương như này là quá tầm thường. Muốn cô ngại ngùng e thẹn hay là yếu đuối đến một câu cũng không dám phản bác, quên đi.

Dương Tư dạy cô một điều dù cho bản thân có sai cũng không được cúi đầu, cùng lắm là lịch sự một tiếng xin lỗi.

Cố bình thản đối chất: “Cô có thai, có cốt nhục của anh ấy. Lo sợ gì chứ?” Giọng điệu lại mang chút khiêu khích “Không lo hưởng thụ cảm giác làm con dâu Cố gia đi, đừng phiền tôi!”

Ba chữ cuối nhấn mạnh rất rõ ràng, nói xong thì Bạch Nhược ngắt máy. Tội tình gì phải nghe Thẩm An Huyền tức điên lên rồi la hét.

Cô quay sang hỏi: “Lúc nãy anh định nói?”

Cố Mặc đáp: “Không có gì!”

Bạch Nhược cười ý vị không cười: “Tôi ghét nhất loại người nói không có gì trước mặt tôi.”

Người ở đời trước cho dù có ngang tàng bá đạo, Bạch Nhược vẫn thích tính cách thẳng thắn. Hoặc là khinh bỉ, ghét bỏ hoặc là không nói gì. Tuy làm người ta đau lòng còn đỡ hơn phải nhắm mắt lại rồi suy nghĩ vấn đề người kia vừa nói.

Mở miệng ra nói một câu không có gì thì thật uổng phí sức lực.

Cố Mặc thấy vậy liền sửa lời: “Thì định nói, tôi không có bị điên!”

Cô bây giờ mới thực sự là cười cho hắn xem một cái: “Tôi định hỏi anh một chuyện, sữa mấy ngày nay gửi đến là của anh hết sao?”

Lúc trước ở dãy phòng trọ củ, sáng sớm mở cửa ra Bạch Nhược luôn nhìn thấy trước cửa phòng đối diện của mình có một lốc sữa. Chẳng rõ là của thương hiệu nào, dù sao cũng đâu phải của cô.

Cho đến khi chuyển nhà đến địa chỉ mới, bằng một cách nào đó chúng đã xuất hiện trước nhà cô. Không thường xuyên cho lắm, Bạch Nhược từng hỏi Dương Tư nhưng nhất mực Dương Tư đều phủ nhận, không phải tác phẩm của hắn. Còn bồi thêm một câu “Tôi luôn làm chuyện chính đáng, giấu tên làm gì?”

Rồi Dương Tư đề nghị lắp camera nhưng kết quả là một thằng nhóc lạ mặt đặt ở đó. Thằng nhóc đó không phải người ở đây, cô hiểu rõ có người thuê nhóc đó.

Cố Mặc khẽ lắc đầu: “Không phải, gần đây tôi bận, còn có về nhà uống rượu thay nước.” Hắn nhướng mày “Chẳng phải em không thích uống chúng sao?”

Bạch Nhược tự dưng lại cảm thấy ớn lạnh, không phải Cố Mặc thì cô không nghĩ đến ai khác. Vấn đề chỉ dừng lại chuyện đặt ở trước cửa nên Bạch Nhược không mấy bận tâm, nhưng bây giờ cảm giác nó rất khác lạ.

“Không phải thì thôi.” Cô đứng dậy, cách ra một khoảng “Anh về với Thẩm An Huyền đi.”

Cố Mặc nghe xong câu này mà muốn gục ngã, hắn không muốn như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.