Lễ Đường Của Tôi, Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 63: Chương 63: Du lịch




Nhưng hắn biết một điều, nên nghe lời!

Cố Mặc đứng dậy, đặt tay lên xoa đầu của cô, muốn hôn xuống một cái. Nhưng lại không có can đảm, luận về tư cách càng không có.

Nếu Dương Tư xuất hiện ngay lúc này, một tay choàng eo, một tay nâng cầm Bạch Nhược. Hắn hôn xuống, từng chút từng chút chiếm lấy khoang miệng miệng của cô.

Cố Mặc lúc đó cùng lắm là lao vào đánh nhau một trận cho hả giận, đánh xong thì có mười cái miệng cũng không thể thốt ra một lời.

Tự hỏi sao đời hắn lại bao phủ một màu đen như thế? Có chút ánh sáng cũng không thể giữ nó cho bản thân mình, muốn chiếm lĩnh lại càng khó. Ai cũng chống đối, chưa từng có ai bước qua vạch đỏ ủng hộ Cố Mặc cả.

“Ông nội của tôi đến tìm em, chăm sóc ông giúp tôi.” Cố Mặc điềm tỉnh nói xong câu, hắn lúc đến đây bằng chiếc xe thể thao.

Trong lúc tinh thần không tỉnh táo, lại lấy chìa khóa của chiếc đó. Không gây tai nạn đã may mắn lắm rồi, Bạch Nhược nhìn chiếc ô tô màu đen được vứt ở lề đường mà cảm thán.

Bạch Nhược gật đầu đồng ý, cô nói: “Anh lái xe cẩn thận!”

Không nỡ đến mấy, Cố Mặc cũng phải rời đi!

Bạch Nhược nhấn chuông cửa nhà Dương Tư, vào trong thì đã thấy Cố Anh Phong đang nghiên cứu cây cảnh.

Cô lên tiếng chào hỏi: “Cố lão gia, người đến đây tìm con sao?”

Cố Anh Phong vui mừng nhìn về phía Bạch Nhược: “Ừm, đương nhiên là đến tìm đứa trẻ ngoan rồi.” Cố Anh Phong buông tha cho chậu cây, vỗ vỗ xuống ghế sofa “Lại đây! Lại đây! Bạn trai cháu đi nấu bữa chiều rồi.”

Bạch Nhược nhướng mày, xong lại hỏi: “Ý Cố lão gia là Dương Tư sao?”

Cố Anh Phong gật đầu, tay quạt vài cái rất có phong thái của người già.

Cô lấy tay đỡ trán mình, Dương Tư lại dở trò trẻ con.

“Tay nghề của nó không biết có thừa hưởng từ mẹ nó không, thật là mong chờ.” Cố Anh Phong nhấp nhẹ một ngụm trà.

Bạch Nhược không suy xét sâu xa, Dương Tư muốn kể về chuyện gia đình. Cô sẵn sàng nghe cho dù dài đến đâu, phức tạp đến đâu. Cô hiếm khi nâng giá trị của Dương Tư: “Anh ấy nấu ngon hơn cháu.”

Gương mặt của Cố Anh Phong không quá ngạc nhiên: “Không uổng công ta đến đây, còn nữa hai đứa ai cũng nấu ăn ngon như vậy, thật là không công bằng.”

Vẫn là cái tạp dề in hình gấu trắng, lần này thì có chút khác biệt. Dáng vẻ của Dương Tư bây giờ Bạch Nhược nhìn đã thuận mắt hơn so với ban đầu, có thể gật đầu khen một cái.

Dương Tư một lúc thì làm xong tất cả, ba người cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm. Trong lúc ăn bàn luận vui vẻ, không đem chuyện của gia đình kể ra. Mặc dù tình thế có rất loạn đi chăng nữa.

“Gần đây có một địa điểm rất đẹp, nhưng ít người biết đến.” Dương Tư nói.

Bạch Nhược tiếp lời: “Chưa mở thành địa điểm du lịch nên hầu hết mọi người không biết đến là phải rồi.”

“Vậy ngày mai chúng ta đến đó đi! Quyết định như vậy!” Cố Anh Phong hào hứng không thôi, ngồi chung với hai người Dương Tư, Bạch Nhược mọi muộn phiền của ông lão điều tan biến. Thoải mái mà nói không gò bó gì cả!

Sau bữa ăn cả ba bàn với nhau những địa điểm dừng chân, xong thì ai về nhà đó. Tất nhiên Cố Anh Phong ở lại nhà của Dương Tư, buổi tối Dương Tư bật tivi xem hoạt hình, là gấu trắng!

Cố Anh Phong ngồi cạnh bên dùng trà, nhìn nét mặt xem hăng say của Dương Tư thì cảm thấy buồn cười: “Tiểu Dương, ta hình như thấy con người của con và Tiểu Mặc rất giống nhau.”

Âm lượng của tivi không lớn, câu nói vừa rồi của Cố Anh Phong, Dương Tư đều có thể nghe thấy.

Có phải nhầm lẫn ở đâu rồi không, nếu nói phải nói cả hai như hai bán cầu của trái đất. Dương Tư xoay đầu hỏi lại: “Cố lão gia không phải già nên đãng trí đó chứ?”

Cố Anh Phong nghe thấy liền phản bác: “Ta còn rất khỏe, đầu óc cũng minh mẫn!” Giọng điệu của ông lão có chút nghi ngờ “Ta nhớ Dương Chí Minh và Lan Hi điều rất biết điều lễ phép.”

Hắn nghe Cố Anh Phong nhắc đến ba mẹ thì cười nhẹ một cái: “Cố lão gia không biết sao? Con là con nuôi đấy!”

“Thật sao?” Ông lão ngạc nhiên hỏi lại, có phải là Cố Anh Phong mất cảnh giác với Dương Tư rồi không?

Dương Tư cười rồi nói: “Lúc nhỏ họ chẳng để ý đến con, người nói xem không là con nuôi thì là gì?”

Cố Anh Phong hiểu được cảm giác đó chứ, ông trầm giọng: “Tiểu Mặc nhà ta từ nhỏ đã trải qua cảm giác này rồi, nó cũng chung huyết thống đó thôi.” Ông lão lại nói tiếp “Bởi vậy, ta mới nói hai đứa rất giống nhau.”

Nghe thấy cái tên kia, gương mặt Dương Tư hiện rõ sự bất bình.

Ngày hôm sau cả ba đã diện đồ đứng trước cửa nhà, tài xế riêng của Cố Anh Phong tối hôm qua thuê một khách sạn gần đây. Sáng sớm đã đợi sẵn ba người, người trẻ tuổi làm nghề này cũng không hiếm, lại nói làm tài xế riêng cho Cố Gia tiền bạc không thiếu.

Người tài xế bước xuống, mở cửa giúp Cố Anh Phong rồi làm động tác mời.

Bạch Nhược hôm nay mặc một chiếc váy dài qua gối, để lộ bờ vai cùng với xương vai xanh, làn da trắng hồng tự nhiên. Cô không hay đi mua sắm nhưng lại rất có mắt nhìn, chiếc váy đó dường như sinh ra là dành cho cô vậy.

Đẹp như thế, người khổ nhất lại là Dương Tư, hắn không phải dạng giỏi kiềm chế đâu.

Cô hạ cửa kính xuống, hóng khí trời.

Ngày hôm nay mây có vẻ nhiều nhưng dự báo thời tiết đã nói không mưa rồi, Bạch Nhược quay sang thì thấy Dương Tư đang nhìn cô cau có.

“Anh đau bụng sao?”

Dương Tư ngu ngơ hả một tiếng rồi nói: “Mặt tôi nhìn giống lắm à?”

Cố Anh Phong ngồi ở ghế phụ lái nói vọng xuống: “Ta bảo nó đi đi mà không chịu!”

Dương Tư bất lực che mắt: “Không có! Hai người đừng hùa nhau ăn hiếp một đứa trẻ tội nghiệp mang tên Dương Tư này nữa.”

Không khí trên xe bỗng chốc được nâng tầm, giọng cười của Cố Anh Phòng và Bạch Nhược hòa vào nhau. Nhìn Bạch Nhược cười nói vui vẻ, thậm chí còn có thể trêu chọc hắn rất khác với cô của lúc mới gặp Dương Tư.

Làm Dương Tư đỏ mặt nữa rồi!

Ngồi xe bốn mươi phút đích đến mới hiện ra trước mặt, nhà của họ đã ở ngoại ô. Đi thêm một chút thì cảnh vật hoang vu vô cùng, những ngôi nhà rải rác. Cơ sở vật chất không tốt lắm. Tiếng xe còn chẳng được nghe đừng nói đến hình bóng, chỉ có thể nói là nơi lý tưởng của những người thích yên bình như Cố Anh Phong và Bạch Nhược.

Dương Tư đi xuống xe, mặt hướng ra biển lớn vươn vai một cái.

Chỗ bọn họ đang đứng và một vách núi cao, phía dưới là biển sóng vỗ vào vách đá từng hồi, hàng rào chắn là do người dân gần đây dựng nên. Sợ trẻ nhỏ lỡ chân trượt ngã, không phải dựng lên vì an toàn cho người lớn.

Cảnh đẹp nhưng chợt chân một cái cuộc đời cũng đẹp theo một nghĩa khác.

Cố Anh Phong tay cầm quạt bước xuống xe, phong thái của một người đứng đầu gia tộc thật là khiến cho người khác phải cảm thán.

Bạch Nhược nhìn ra biển xa rồi tùy tiện nói một câu: “Việc nhảy lầu so với nhảy xuống biển để tìm cái chết, nếu có cơ hội nhất định tôi sẽ lựa chọn nhảy xuống biển.”

Cố Anh Phong một bên tụt hẳn cảm xúc, ông lão già nhưng chưa bao giờ mang suy nghĩ tiêu cực như vậy. Nghe thôi đã thấy cuộc sống u ám lắm, Cố Anh Phong khép quạt gõ nhẹ lên đầu cô một cái: “Còn trẻ mà toàn nói chuyện chết chóc, học áp lực lắm sao?”

Bạch Nhược có giây phút nào bỏ chuyện học hành vào não đâu. Ưu tiên vẫn là cách kiếm thật nhiều tiền, không hiểu vì sao những vấn đề liên quan đến tài chính não cô rất nhanh đã tiếp thu được.

Ngồi học mà đầu óc để ở sàn chứng khoán.

Cô đảo mắt sang Dương Tư đáp: “Chắc là vậy!”

Dương Tư nghiêm túc xem Bạch Nhược nói dối, xong hắn lại xoay đầu Bạch Nhược lại nghiêm chỉnh đối diện Cố Anh Phong: “Nói lại cho Cố lão gia nghe!”

Cái đầu của Bạch Nhược bị Dương Tư kiềm lại, cô đảo con ngươi màu xanh lam của mình sang một tọa độ khác: “Đầu óc để cho học hành ạ!”

Dương Tư chịu với Bạch Nhược, cách nói dối khi nào mới học được đây. Hắn cho dù không tinh tế bằng Cố Mặc ít nhiều cũng nhìn ra. Là một phần ở Bạch Nhược có biểu hiện quá rõ ràng.

“Cô từng chết hay sao mà nói năng kiểu đó, xui lắm biết không?” Dương Tư xoay đầu cô nói tiếp “Chỗ này nhất định bị hỏng rồi.”

Bạch Nhược lập tức nói: “Não anh mới có vấn đề!”

Cố Anh Phong tập trung nhìn biển, đôi mắt ánh lên từng gợn sóng. Vừa hào nhoáng lại yên tĩnh, ngoại trừ hai cái con người đứng bên cạnh.

Ông lão cảm thán: “Tuổi trẻ thật có nhiều sức lực!”

“Đi thôi!” Dương Tư giục hai người họ “Chỉ đi bộ vài bước là đến được vườn hoa đào rồi, đây là hoa đào rừng mọc dại. Nhưng số lượng lớn thành ra tạo nên cảnh đẹp!”

Men theo con đường mòn, không quá để khó đi. Một đường Dương Tư luôn dán mắt vào Bạch Nhược, chỉ bị cỏ dại quẹt một đường còn chưa có chảy máu, tạo một đường đo đỏ ở cánh tay. Dương Tư đã gào lên ầm ĩ: “Mắt cô để ở đâu vậy?”

Bạch Nhược tự dưng lại bị ăn chửi, ngơ ngác nhìn Dương tư: “Chẳng phải ở trên đây sao?” Cô chỉ vào mắt của mình.

Cố Anh Phong nhẹ nhàng từng chút từng chút lướt qua, dáng vẻ thanh tao. Đừng nhìn vào cái danh hiệu người đứng đầu gia tộc mà phán xét, bởi vì ông chưa bao giờ dựa dẫm vào chữ tiền. Ông lão dừng lại một chút đợi hai người trẻ tuổi.

Dương Tư lấy chai sát khuẩn ở balo, nhăn nhó cầm lấy tay cô: “Đi đứng đàng hoàng thì chết sao?”

“Tôi tôi…” Đang yên ổn mà sao lại?

Bạch Nhược nhìn xuống cánh tay thì thấy vết đỏ, tạo nên trong lúc vô ý.

Thở dài một hơi Bạch Nhược có bao giờ để ý đến thân thể mình chưa? Là người nhận đòn roi trở thành thói quen, giống với việc ở trong một căn nhà to có khi nào lại nhớ về nơi chật chội, đến sải bước đi cũng không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.