Lệ Ngọc

Chương 11: Chương 11




Tấn Ảnh cùng Tiêu Kì đem thi thể của toàn thôn dân đi chôn chung cùng nhau, đối mặt những người này, Tiêu Kì không thể không cảm thấy áy náy.

Tiêu Kì quỳ trên mặt đất, bi thống vạn phần “Đều là ta không tốt, nếu lúc trước chúng ta không có đến đây, như vậy bọn họ cũng sẽ không gặp bất hạnh như vậy.”

“Kì, đó cũng không phải là lỗi của ngươi, ngươi cũng không biết sẽ phát sinh loại chuyện này, không phải sao?” Tấn Ảnh an ủi Tiêu Kì.

“Ta đúng là người mang lại xui xẻo, đầu tiên là Ánh Lâm ca, sau lại là Nhiễm Dạ, lần sau nữa lại là tất cả thôn dân ở đây...... Ta cũng không biết lần sau sẽ là ai lại gặp chuyện như thế nữa.”

Hiện tại ở bên người Tiêu Kì cũng chỉ có Tấn Ảnh, Tiêu Kì thật sự lo lắng Tấn Ảnh cũng sẽ xảy ra chuyện gì không may.

“Kì, ngươi không cần nói về mình như vậy.” Nhìn thấy Tiêu Kì đem sai lầm đều nhận về bản thân, Tấn Ảnh cũng rất là khổ sở, hắn nghĩ không ra ngoài Hàn Nhiên đứng sau việc này thì còn ai nữa đây?

“Tấn Ảnh ca, ngươi đi đi, chúng ta không cần ở chung nữa, ta sẽ liên luỵ tới ngươi a.”

“Kì, ngươi nói ngốc cái gì? Ngươi như thế nào có thể sẽ liên lụy ta, không cần suy nghĩ nhiều quá.”

“Trước mắt hết thảy chẳng lẽ ngươi còn chưa tin sao? Trước khi ta đến, bọn hắn vẫn là sống tốt, mỗi ngày thật vui vẻ, vậy mà ta chỉ ở vài ngày bọn họ đều mất mạng!”

“Vậy ngươi tưnởg như vậy thì sẽ bồi thường lại cho bọn họ? Ngươi là không phải là chờ đến khi mạng mình cũng không còn, ngươi mới cảm thấy không làm bọn họ thất vọng sao? Ngươi không phải lại nghĩ như vậy chứ? Nếu thật là như vậy, như vậy ta bảo hộ một người đang muốn chết thì có ý nghĩ gì nữa chứ? Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm lại Ánh Lâm ca của ngươi nữa sao?” Tấn Ảnh nhìn không nổi Tiêu Kì đối đãi bản thân như vậy, giọng điệu không tự giác mà tăng lên, lời nói mang theo quở trách.

“......” Tiêu Kì nghe Tấn Ảnh nói như vậy, không còn thì để nói, thật lâu mới trả lời một câu “Thực xin lỗi, Tấn Ảnh ca.”

“Tốt lắm, Kì, không cần rất thương tâm, chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”

“Uh.”

“A......” Tiêu Kì bị doạ từ ác mộng tỉnh dậy, hắn lại mơ thấy Ánh Lâm ca rơi xuống vách núi đen, Hàn Nhiên giết Nhiễm Dạ, cùng với tất cả thôn dân bị chết thảm.

Suốt đêm, Tiêu Kì cũng không biết đây là lần thứ mấy mà bản thân tỉnh lại, lúc sau cũng không thể ngủ được, cứ như vậy trợn tròn mắt mãi cho đến hừng đông.

“Kì, ngươi làm sao vậy? Có phải hay không lại gặp ác mộng?” Ở cách vách phòng Tấn Ảnh nghe được tiếng la của Tiêu Kì, lập tức liền chạy qua. Bởi vì Tiêu Kì hàng đêm mất ngủ, cho nên Tấn Ảnh cũng không dám ngủ.

“Uh, ta không sao.” Nói xong, lau một chút mồ hôi lạnh trên trán.

“Ngày mai chúng ta là có thể đến Lăng thủy, ngươi không cần quá lo lắng.”

“Được.....”

Ngày hôm sau, Tiêu Kì cùng Tấn Ảnh liền sớm khởi hành, nhưng mà đi được nữa đường, hai người cảm thấy dừng như có ai đó bị theo bọn hắn.

“Tấn Ảnh ca, có phải có người đi theo chúng ta không a?”

“Đúng vậy, đi, đi theo ta.” Tấn Ảnh dẫn theo Tiêu Kì đi vòng vo 1 vòng, cuối cùng liền bước vào thanh lâu.

Mới vừa bước vào cửa, liền có rất nhiều nữ nhân mặt trang điểm vây quanh, Tiêu kì cảm thấy thập phần chóng mặt, không quen, từ nhỏ Ánh Lâm ca liền nói với hắn đối với nơi này tuyệt đối không thể vào.

“Tấn Ảnh ca, nơi này?” Tiêu Kì khó hiểu nhìn Tấn Ảnh.

“Ta có biện pháp, tin tưởng ta.” Quay đầu lại đối với tú bà đi tới nói “Kêu hai cô nương có dáng gầy đi lên phòng cho ta.” Tiếp theo lôi kéo Tiêu Kì liền hướng phòng trên lầu đi đến.

Đợi khi hai cô nương vừa đi vào cửa, Tấn Ảnh liền đánh bất tỉnh các nàng. Tiếp theo Tấn Ảnh lại đem áo khoác hai người cởi xuống.

“Tấn Ảnh ca, ngươi làm gì?” hành động của Tấn Ảnh làm cho Tiêu Kì có điểm sợ hãi.

“Kì, thay quần áo của các nàng, như vậy chúng ta mới có thể tránh đi những người theo dõi đó.”

“Nga......” Tiêu Kì tuy rằng không phải thực nguyện ý, nhưng mà nghe Tấn Ảnh nói đành phải đứng trong phòng ngoan ngoãn mà thay đồ, mà Tấn Ảnh tay cầm bộ quần áo khác ra gian ngoài thay, lúc sau mở ra một khe hở nhỏ ở cửa sổ, hướng đầu ra ngoài mà nhìn xem.

Ngưng Mặc! người theo dõi bọn họ dĩ nhiên là Ngưng Mặc! Chẳng lẽ chuyện tình truớc kia......

“Kì, xong chưa? Chúng ta phải nhanh chóng rời đi.”

Tiêu Kì từ bên trong đi ra, Tấn Ảnh ngây người, khi mặc nam trang, Tiêu Kì đã làm cho người ta lâm vào say mê, mà hiện tại mặc nữ trang Tiêu Kì lại xinh đẹp không thể so sánh.

Tấn Ảnh cầm lấy một cái khăn lụa trên bàn ném cho Tiêu Kì “Đeo cái này vào......” Nếu không mang theo, sợ là hai người bọn họ càng được chú ý.

“Uh.”

“Tốt lắm, đi thôi.” Nói xong, Tấn Ảnh liền mang theo tiêu kì theo cửa sau của thanh lâu mà trộm chạy đi ra ngoài, Tấn Ảnh cũng không có để cho Tiêu Kì thấy Ngưng Mặc, hắn không muốn lại làm cho Tiêu Kì khó xử, nhìn ánh mắt thương tâm của Tiêu Kì, tim của hắn cũng rất khó chịu......

Chính là, Tấn Ảnh tuyệt đối không ngờ rằng, vào lúc bọn hắn gần đi ra, Tiêu kì đã thấy bóng dáng của Ngưng Mặc đứng từ kẻ hở nhỏ hẹp......

“Hoàng Thượng, người của chúng ta ở Lăng Thủy đi theo hoàng hậu đã bị lạc mất dấu......” Ngưng Mặc quỳ gối trước bàn Hàn Nhiên đang ngồi.

“Cái gì?” Hàn Nhiên nghe tin tức như thế liền bật người từ ghế mà đứng lên. “Sao lại thế này? Các ngươi làm thế nào mà bị lạc mất dấu chứ? Cứ như vậy ngươi có biết hay không Kì nhi có bao nhiêu nguy hiểm.” Lúc này Hàn Nhiên đã muốn gầy đi 1 vòng lớn, mỗi ngày mỗi đêm nhung nhớ đến Tiêu kì như là hồng thủy đỗ ập tới, dục vọng muốn gặp Tiêu Kì không thể kiềm chế.

“Hoàng Thượng, thần có tội.”

“Quên đi, Ngưng Mặc. Cũng may một đường có Tấn Ảnh bảo hộ Tiêu Kì, hẳn là không có phát sinh sự tình gì, bằng không tấn ảnh nhất định sẽ thông báo. Bất quá, xem ra lần này ta cần phải tự mình đi đến Lăng Thủy một chuyến.”

“Chính là Hoàng Thượng, người đi, còn quốc sự thì phải làm sao đây?”

“Ta sẽ tạm thời để cho hoàng thúc giúp ta quản, lúc trước mới vừa lên ngôi, cũng là hoàng thúc ở một bên phụ trợ ta.”

“Vậy thần sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ.”

Kì nhi a...... Ta rất nhanh liền sẽ đến cạnh ngươi, không được đem ngươi mang về, không cho ngươi rời đi ta nửa bước, mấy ngày nay ta chịu đựng tra tấn đủ rồi, ta rốt cuộc không thể thừa nhận ngươi không còn ở bên ta......

Hàn Nhiên suốt đêm cưỡi ngựa không ngừng mà hướng lăng thủy mà đuổi, trên đường Ngưng

Mặc khuyên Hàn Nhiên nghỉ ngơi, nhưng mà chỉ nhận được lời cự tuyệt của Hàn Nhiên.

“Hiện tại, ta chỉ nghĩ nhanh chóng có thể nhìn thấy Tiêu Kì.”

“Nhưng mà Hoàng Thượng, đuổi theo như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, thể lực ngài làm sao chịu nổi.”

“Ta không sao, chính là vất vả cho ngươi, Ngưng Mặc.”

“Thần không có việc gì.”

“Chúng ta tiếp tục chạy đi, cũng sẽ nhanh đến Lăng Thủy phải không.”

“Uh, ngay tại phía trước.”

Chạy một mạch cuối cùng cũng chạy tới địa phương đã lạc mất Tiêu Kì và Tấn Ảnh lần trước.

“Các ngươi chính là tại thanh lâu này mà lạc mất Tiêu Kì sao?” Hàn Nhiên nhìn đến những nữ tử đứng trước cửa, quả thực rất là chướng mắt. (chỉ có em Kì mới vừa mắt anh thôi nhỉ)

“Đúng vậy.”

“Tấn Ảnh thật sự lớn mật, hắn lại dám đem Kì Nhi dẫn vào địa phương chướng khí mù mịt này.”

Kì nhi của hắn tôn quý ra sao, đường đường là Tuyết Vực hoàng hậu như thế nào có thể đến những địa phương thế này chứ, nghĩ đi nghĩ lại, tức giận trong lòng không đánh cũng bùng phát.

“Hoàng hậu cùng Tấn Ảnh đi vào lúc sau cũng không thấy đi ra, một lúc sau thần sai người vào tìm thử, mới phát hiện không thấy bọn hắn.”

“Theo lý thuyết, cho dù Tấn Ảnh thấy ngươi, cũng không có lý do muốn dẫn Kì nhi chạy trốn a, chẳng lẽ là trên đường gặp gỡ nguy hiểm gì?” Nghĩ đến đây, Hàn nhiên không khỏi có điểm lo lắng.

“Thời điểm thần thấy hoàng hậu, sắc mặt hoàng hậu giống như không được tốt lắm, hai người chạy đi rất là gấp.”

Nghe được thân thể Tiêu Kì không được tốt lắm, Hàn Nhiên rất là lo lắng, lúc trước nếu không phải hắn tính nhầm, hiện tại chuyện sẽ không xảy ra như vậy! Liên lụy Kì nhi của hắn phải chịu nhiều khổ sở như vậy.

“Ta nhất định phải nhanh lên tìm được Kì nhi mới tốt a.”

May mắn Tiêu Kì mang theo Lệ ngọc trên người, Hàn Nhiên nhờ vào miếng Lệ Ngọc còn lại mà đi tiếp về phía trước.

Tiêu Kì bởi vì chuyện tình trước kia, thân thể liền vẫn không có hảo, Tấn Ảnh đã nghĩ trước nên dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát, chính là mới vừa nghỉ ngơi không quá bao lâu, phía sau liền cảm giác có người đang đuổi theo.

“Kì, ngươi đi trước, ta đến đối phó bọn hắn.”

“Không cần, Tấn Ảnh ca, nếu phải đi chúng ta thì cùng nhau đi.”

“Chính là hai người chúng ta căn bản sẽ không thể tránh thoát bọn hắn.”

“Tấn Ảnh ca không đi, ta cũng không đi.”

“Vậy ngươi nghe lời của ta, nhanh lên ở nơi này trốn đi.”

“Tấn Ảnh ca......”

“Đừng vì ta mà phân tâm, Kì.”

“Ân.” Tiêu Kì nghe lời của Tấn Ảnh ca, tránh ở phía sau của cây đại thụ bên đường, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung nhìn chằm chằm Tấn Ảnh. Tuy rằng chỉ có thể nhìn đến một chút.

Ngưng Mặc, thật là Ngưng Mặc, người vẫn đuổi theo bọn họ chính là Ngưng Mặc, chỉ tiếc Tiêu Kì cách bọn họ quá xa, nghe không rõ ràng lắm bọn hắn nói gì đó.

“Tấn Ảnh, vì cái gì không cho Hoàng Thượng thấy hoàng hậu?”

“Việc ấy không quan trọng.” Nói xong Tấn Ảnh liền cùng Ngưng Mặc bắt đầu động thủ.

Tấn Ảnh cùng Ngưng Mặc công phu ngang nhau, mắt thấy Tấn Ảnh muốn một kiếm mà hướng tới Ngưng Mặc, xa xa phóng tới một mũi tên cắm vào giữa vai phải của Tấn Ảnh. Trong lúc nhất thời, Tấn Ảnh quỳ một gối xuống trên mặt đất, cầm lấy vai phải thượng tên. Máu tươi đã muốn theo miệng vết thương mà chảy xuống.

“Tấn Ảnh ca!” Tiêu Kì quát to một tiếng theo phía sau mặt cây chạy vọt ra.

“Dừng tay, các ngươi đều dừng tay cho ta.” Tiêu Kì dùng sức hô, chạy đến bên người Tấn Ảnh “Tấn Ảnh ca, ngươi thế nào?”

“Hoàng hậu, Hoàng Thượng tới tìm ngươi.” Ngưng Mặc ở một bên nhắc nhở Tiêu Kì.

Tiêu Kì ngẩng đầu hướng nhìn cách đó không xa ngồi trên lưng ngựa là cái người làm hắn mong nhớ ngày đêm “Hàn Nhiên......”

Nhìn thấy Hàn Nhiên rõ rang đã gầy đi, Tiêu Kì trong lòng lại run lên, rất muốn xông lên phía trước ôm lấy Hàn Nhiên, nhưng mà hắn không dám, trải qua thời gian lâu như vậy, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hàn Nhiên trước mắt đã muốn không phải là Hàn Nhiên lúc trước hắn vẫn yêu, hắn là một cái quân vương, là người lãnh huyết muốn giết ai liền giết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.