Lệ Ngọc

Chương 12: Chương 12




Hàn Nhiên nhìn thấy Tiêu Kì lập tức nhảy xuống ngựa, đem cây cung tên cầm trong tay đưa cho thị vệ bên cạnh, đi đến trước mặt Tiêu Kì. “Kì nhi, ta tới đón ngươi trở về.”

Đối mặt Hàn Nhiên, trong lòng Tiêu Kì có một tia sợ hãi, Hàn Nhiên càng đi về phái mình, mình liền càng sợ hãi, ngay cả thân thể cũng không tự giác lui về phía sau. “Không cần lại đây....”

Tấn Ảnh bên cạnh thấy tình hình này, rất muốn đứng lên, chính là cây tên của Hàn Nhiên đâm quá sâu, dù là một động tác thật nhỏ, đều như toàn tâm đau đớn, đau đến trên trán Tấn Ảnh ứa ra mồ hôi lạnh.

“Tấn Ảnh, ngươi muốn bắt cóc hoàng hậu của trẫm sao?” Hai mắt Hàn Nhiên thẳng nhìn chằm chằm về phía Tấn Ảnh.

“Cái gì?” Hàn Nhiên lại biết tên Tấn Ảnh ca, nói như vậy, Tấn Ảnh ca một mực bên cạnh ta chiếu cố ta, bảo vệ ta là người Hàn Nhiên phái tới. “Tấn Ảnh ca ngươi......”

“Kì, thực xin lỗi.” Tấn Ảnh không dám nhìn hướng Tiêu Kì.

“Tấn Ảnh, thật là rất to gan a, hoàng hậu của trẫm ngươi cũng dám trực tiếp gọi hắn.” Tuy rằng hành vi của Tấn Ảnh thực khiến cho Hàn Nhiên tức giận, nhưng điều này vẫn kém xa vui sướng khi tìm được Tiêu Kì. “Kì nhi, ta đây sao làm tất cả đều là vì tốt cho ngươi. Ngươi không cho ta đi theo ngươi, nhưng ta lo lắng ngươi. Lúc trước khi ngươi rời cung thân thể không tốt như vậy, ta sợ ngươi một mình ở xa bị người khác khi dễ, nhớ ngày đó ở trong ngõ tắt trước cửa nhà trọ, nếu ta đi vắng, chỉ sợ hậu quả khó lường. Cho nên vì an toàn của ngươi..., ta chỉ có thể để cho Tấn Ảnh bên đường bảo hộ ngươi, chiếu cố ngươi.”

“Lần đó thật là ngươi......” Rõ ràng cảm giác là Hàn Nhiên cứu mình, nhưng hôm sau Tấn Ảnh nói là hắn cứu mình, ngẫm lại Hàn Nhiên căn bản không có khả năng rời cung, cho nên Tiêu Kì cũng tin lời của Tấn Ảnh, bởi vậy sau đó Tiêu Kì đối việc này cũng sống chết mặc bây. Nhưng hiện tại biết nguyên lai ngày đó thật là Hàn Nhiên, tâm Tiêu Kì lại nổi lên gợn sóng nho nhỏ.

“Đúng, là ta kêu Tấn Ảnh giấu diếm ngươi, bởi vì ngay lúc đó ngươi căn bản không muốn gặp lại ta. Ta không muốn khiến cho ngươi thương tâm nữa.”

“Hàn Nhiên......” Mắt thấy nước mắt vừa muốn theo hốc mắt Tiêu Kì rơi xuống, Hàn Nhiên tiến lên, ôm cổ Tiêu Kì vào trong ngực. Nào biết hành động này khiến cho Tiêu Kì khóc càng thêm lợi hại, nước mắt làm ướt y phục của Hàn Nhiên, Hàn Nhiên càng ôm chặt Tiêu Kì. “Kì nhi ngốc, không nên khóc nữa, nhìn thấy ngươi rơi nước mắt, ta sẽ thực đau lòng.”

Tiêu Kì ngẩn ra, vươn tay đẩy Hàn Nhiên ra, Hàn Nhiên lại vươn tay bắt được tay của Tiêu Kì, ánh mắt hai người nhìn thấy đối phương, nhưng ngay cả một câu cũng nói không nên lời.

Hàn Nhiên đem thân mình nhướng về phía trước một chút, muốn hôn môi Tiêu Kì, nhưng Tiêu Kì lại xoay đầu qua một phương hướng khác, trải qua nhiều chuyện tình như vậy, Tiêu Kì không biết đến tột cùng mình còn yêu Hàn Nhiên bao nhiêu, có nên tha thứ tất cả việc hắn làm hay không.

Tiêu Kì rút tay trong bàn tay của Hàn Nhiên ra, đưa tay kéo Tấn Ảnh quỳ rạp trên mặt đất. Máu đã nhiễm đỏ cả bả vai của Tấn Ảnh, sắc mặt của Tấn Ảnh cũng thập phần tái nhợt, mày nhíu chặt, sau khi chống lại hai mắt nhìn mình của Tiêu Kì, Tấn Ảnh vẫn cứng rắn bài trừ một cái tươi cười vô lực, muốn cho Tiêu Kì không cần lo lắng cho mình.

Tiêu Kì nhìn thấy Tấn Ảnh như vậy, trong lòng phát đau một trận: Hàn Nhiên, ngươi không khỏi cũng quá nhẫn tâm! Tiêu Kì hiếm khi hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Nhiên một cái.

Tiêu Kì nâng Tấn Ảnh lên liền tính toán rời đi, Hàn Nhiên nhanh chóng vượt qua tiến đến ngăn cản, che ở trước mặt hai người.

“Tránh ra......” Tiêu Kì tức giận hô.

Ánh mắt Hàn Nhiên kiên định nhìn Tiêu Kì, giọng điệu không để cho bất luận kẻ nào cự tuyệt “Không được, các ngươi không thể rời đi.” Nói tiếp: “Tấn ảnh trúng tên thực nghiêm trọng, hãy để cho thái y xem một chút đi.”

Tiêu Kì nghe xong càng thêm tức giận “Người thương tổn Tấn Ảnh ca là ngươi, Hàn Nhiên. Nên vì Tấn Ảnh ca chữa thương cũng là ngươi, Hàn Nhiên, nếu phải cứu hắn, lúc nãy ngươi cần gì phải thương tổn hắn, rốt cuộc phải làm như thế nào ngươi mới có thể vừa lòng a?”

Bộ dáng tức giận của Tiêu Kì không biết như thế nào khiến cho Hàn Nhiên cảm giác thực đáng yêu, giống như một nhi đồng đang giận lẫy “Còn không phải là vì lưu lại ngươi, bị bất đắc dĩ mới bắn Tấn Ảnh.” Hàn Nhiên vừa nói, trái lại hình như là đem tất cả trách nhiệm đẩy lên trên người của Tiêu Kì và Tấn Ảnh.

“Ngươi cứ không đem sinh mệnh người khác để ở trong mắt sao? Còn không mau cứu Tấn Ảnh ca.” Tuy rằng còn muốn cùng Hàn Nhiên tiến hành một phen tranh chấp, nhưng quan trọng nhất hiện tại vẫn là cứu Tấn Ảnh ca.

Hàn Nhiên lập tức gật gật đầu, khiến cho thị vệ bên cạnh cõng Tấn Ảnh ca đi về phía thái y.

“Kì nhi, cùng ta cưỡi ngựa đi......”

“Thực xin lỗi, ta muốn ở bên cạnh Tấn Ảnh.” Tiêu Kì một hơi từ chối lời mời của Hàn Nhiên.

Hàn Nhiên mặc dù bị Tiêu Kì cự tuyệt, nhưng là trong lòng vẫn vui như nở hoa, bởi vì bây giờ Tiêu Kì đang ở địa phương mình có thể xem tới được, ở bên cạnh mình......

Sau khi Tấn Ảnh được băng bó vết thương vẫn lâm vào trạng thái hôn mê, Tiêu Kì ngay ở bên cạnh canh Tấn Ảnh suốt một đêm. “Hoàng hậu, Tấn Ảnh chảy máu quá nhiều trong lúc nhất thời là sẽ không tỉnh, huống chi hoàng hậu ngài coi chừng như vậy, thân thể của mình cũng sẽ không tốt.”

“Ta không sao, một khắc Tấn Ảnh ca bất tỉnh, ta cũng không có biện pháp yên tâm đi nghỉ ngơi.”

“Để cho cựu thần thay hoàng hậu coi chừng đi.”

“Không cần tự mình là được rồi, không nhọc ngài lo lắng.” Tuy rằng thân thể đã mệt chết đi rất muốn nghỉ ngơi, nhưng Tiêu Kì cũng không biết tại sao mình chấp nhất như vậy, là sợ Hàn Nhiên lại đến thương tổn Tấn Ảnh sao?

Kỳ thật sự quan tâm của Hàn Nhiên, Tiêu Kì cũng không phải không có xem ở trong mắt, mỗi cách mấy canh giờ Hàn Nhiên liền đứng ở cửa xem tình huống bên trong một chút, ánh mắt luôn nhìn Tiêu Kì không tha. Khi Tiêu Kì ngẩng đầu nhìn về phía ngoài, bốn mắt hai người đối nhau, liền nhanh chóng dời đi hướng khác, chỉ một cái liếc mắt như vậy Tiêu Kì có thể thấy phần nhu tình cùng quan tâm trong mắt Hàn Nhiên, thế cho nên Tiêu Kì không dám nhìn tiếp rất sợ mình lại lâm vào không thể tự kềm chế nông nỗi.

Hành vi của Hàn Nhiên cùng Tiêu Kì mấy ngày nay, Ngưng Mặc đều xem ở trong mắt, vài lần muốn mở miệng nói với Hàn Nhiên, nhưng lời vừa đến bên miệng lại nuốt xuống.

Ngưng Mặc bằng vào mấy ngày nay quan sát Tiêu Kì cảm thấy được Tiêu Kì đối Hàn Nhiên vẫn là cảm tình, Ngưng Mặc luôn mãi tự hỏi xem hắn có cần phải tìm Tiêu Kì hảo hảo nói chuyện, hắn cũng nhìn không được nữa.

“Hoàng hậu”

“Ngưng Mặc, ngươi làm sao vậy?” Tiêu Kì thấy bộ dáng Ngưng Mặc đứng ở cửa phòng muốn nói lại thôi trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

“Có thể cùng hoàng hậu ngài đi ra ngoài nói chuyện hay không?”

“Tốt lắm.” Tiêu Kì đi theo Ngưng Mặc vào một chòi nghỉ mát ở sau vườn.

“Ngưng Mặc, có chuyện gì ngươi nói đi.”

“Hoàng hậu, ngài biết không? Từ sau ngày ngài cãi nhau với Hoàng Thượng rồi rời cung, Hoàng Thượng tiền tuỵ rất nhiều, mỗi ngày cũng không ăn cơm đúng hạn, có đôi khi thậm chí đều không ăn mấy bữa. Đồng thời lại có quốc sự quấn thân, thân thể hoàng thượng đã không bằng lúc trước, mỗi khi đến đêm, cũng là lúc Hoàng Thượng khó ngủ nhất, nửa đêm thường xuyên bị ác mộng làm tỉnh lại. Trong miệng thì thầm cũng chỉ có ‘Kì nhi’. Hoàng hậu, ta biết ta chỉ là một cấp dưới, không có tư cách quản chuyện giữa ngài cùng Hoàng Thượng, bất quá, ta xem ra ngài cùng Hoàng Thượng đều yêu đối phương, hiện tại cái dạng này chính là đang tra tấn lẫn nhau, cho nên, Ngưng Mặc cầu ngài, xem ở Hoàng Thượng yêu của người như vậy đi gặp hắn đi.”“Thực xin lỗi, Ngưng Mặc, để cho ta suy nghĩ đã. Ta không biết ta còn có lý do gì có thể tha thứ hắn, hắn đã thay đổi không còn là Hàn Nhiên lúc trước ta quen biết!” Tiêu Kì nghe xong lời nói của Ngưng Mặc rất là đau lòng vì Hàn Nhiên.

Đêm nay ánh trăng rất đẹp, sao đêm lốm đốm đầy trời xanh thẳm, nhưng đối với Tiêu Kì mà nói, xinh đẹp như vậy khiến cho Tiêu Kì cảm thấy càng thêm cô đơn.

Trước kia ở trong cung, mỗi đến tối, Tiêu Kì đều rất thích lôi kéo Hàn Nhiên cùng nhau ngồi ở trong sân nhỏ, nhìn sao trời, thường thường tâm tình, loại cảm giác này khiến cho Tiêu Kì cảm thấy thực hạnh phúc.

Ở trong bất tri bất giác, Tiêu Kì chạy cửa căn phòng Hàn Nhiên ở. Kỳ thật trong lòng vẫn là yêu Hàn Nhiên, cho nên mới sẽ ở trong lơ đãng đến nơi đây, do dự xong, Tiêu Kì vẫn gõ cửa phòng Hàn Niên “Hàn Nhiên, ngươi ở đâu?”

Đợi trong chốc lát, trong phòng không có thanh âm, càng không ai mở cửa ra, Tiêu Kì suy nghĩ: Đã trễ thế này, phòng sáng, nhưng Hàn Nhiên đã đi đâu rồi?

Vì thế Tiêu Kì đẩy cửa phòng ra, đi vào, muốn chờ Hàn Nhiên trở về, giữa bọn họ đã lâu không có hảo hảo nói chuyện một lần, liền thừa dịp hôm nay đem chuyện nói rõ ràng đi....

“Kì nhi....” Hàn Nhiên thấy Tiêu KÌ ở phòng chờ hắn, rất là kích động, vội vàng chạy lên ôm Tiêu Kì vào trong ngực.

“Hàn Nhiên....” Tiêu Kì cũng vươn tay ôm chặt lấy Hàn Nhiên. Cái ôm của Hàn Nhiên thực ấm áp, khiến cho Tiêu Kì cảm thấy an tâm trước nay chưa có.

“Kì nhi, đã trễ thế này sao ngươi lại đến?” Hàn Nhiên tuy rằng vui sướng, nhưng cũng không thể không nghi hoặc nguyên nhân Tiêu Kì đến.

“Hàn Nhiên, Ngưng Mặc đã đem chuyện ngươi ở trong cung lúc trước nói cho ta biết.” Tiêu Kì ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Nhiên.

“Ta còn có thể có chuyện gì? Ngươi đừng nghe Ngưng Mặc nói bậy.” Chỉ cần có Tiêu Kì tại bên người, tất cả cực khổ đối với Hàn Nhiên mà nói cũng không đáng nhắc tới.

“Vậy vì cái gì ngươi không ăn cơm đúng hạn? Còn luôn ngẩn người, buổi tối không phải luôn từ trong ác mộng bừng tỉnh sao? Chẳng lẽ những điều này là giả sao?” Tiêu kì nhìn Hàn Nhiên, có điểm giận dỗi nói: “Hàn Nhiên, ta không ở cạnh ngươi, ngươi lại chiếu cố mình như vậy sao? Ngươi không biết ta sẽ lo lắng cho ngươi sao?”

“Kì nhi, tại trong lòng ta quan trọng nhất là ngươi, cái khác ta cũng có thể không cần, chỉ cần ngươi vĩnh viễn ở bên cạnh ta là tốt rồi.”

“Hàn Nhiên, ngươi thật sự rất ngu......”

“Vì ngươi cái gì đều đáng giá.”

“Hàn Nhiên, kỳ thật đêm nay ta tới tìm ngươi, là có chuyện muốn hỏi ngươi.” Nên hỏi đúng là vẫn muốn hỏi. Tiêu Kì đẩy ra ôm ấp của Hàn Nhiên, nghiêm túc nhìn Hàn Nhiên.

“Sự tình gì? Ngươi nói đi!” Hàn Nhiên nhìn Tiêu Kì sắc mặt lập tức trầm xuống dưới.

“Ngươi có phái người đi giết Lý gia thôn hay không?”

“Giết Lý gia thôn? Ta cùng bọn họ không thù không oán, ta vì cái gì phải làm như vậy? Kì nhi, ngươi phải tin tưởng ta, lần này thật sự không phải ta làm.”

“Thật sự không phải ngươi sao?” Thấy Hàn Nhiên nói lời hợp lý như vậy, Tiêu Kì nhất thời an tâm rất nhiều, nhưng vẫn còn nghi hoặc nho nhỏ.

“Thật sự không phải ta, chuyện của Ánh Lâm, Nhiễm Dạ ta đã biết ta sai, ta làm sao làm ra chuyện khiến ngươi oán hận ta nữa?” Hàn Nhiên lại ôm Tiêu Kì vào trong ngực.

“Vậy chuyện của Lý gia thôn rốt cuộc là ai làm? Từ trước đến nay bọn họ không cùng người ngoài phát sinh tranh chấp, khẳng định không phải là kẻ thù tìm tới cửa.” Tiêu Kì biết Hàn Nhiên từ trước đến nay dám làm dám chịu, hắn không có làm, là trăm triệu sẽ không thừa nhận, cho nên Tiêu Kì tin tưởng Hàn Nhiên.

“Chuyện này, ngươi hoài nghi ta, nhưng trên thực tế cũng không phải ta làm, như vậy lớn nhất có thể chính là giá họa.” Hàn Nhiên bằng vào sự hiểu chuyện của mình mà tiến hành phỏng đoán.

“Giá họa? Lại là giá họa? Lần trước chuyện của Tam công chúa cũng là giá họa.”

“Tam công chúa? Kì nhi, có thể là trong hoàng cung còn có nội gián hay không?” Lời của Tiêu Kì khiến Hàn Nhiên nhớ lại chuyện của Tam công chúa lúc trước.

“Có thể, nói vậy quyền lực của hắn còn không nhỏ. Hàn nhiên, vậy hiện tại ngươi nói phải làm sao bây giờ?”

“Ngày mai ta liền phái người trở về nhìn xem.”

“Uh. Đúng rồi, chuyện Tấn Ảnh ca, ngươi làm sao cho ta cái giải thích hợp lý?”

“Ta còn không phải lo lắng một mình ngươi ở bên ngoài không ai chiếu cố, cho nên mới trộm phái Tấn Ảnh cùng đường chiếu cố ngươi sao?! Kì nhi...... Ngươi phải hiểu khổ tâm của ta. Ta bắn Tấn Ảnh bị thương, mục đích còn không phải là vì lưu lại ngươi.”

“Vậy ngươi cũng không nên làm như vậy a.”

“Nhưng khi các ngươi quả quyết hiểu lầm ta, làm sao có thể nghe ta nói đây!”

“Quên đi, nếu hiểu lầm đã giải thích rõ rồi, ta đây đi trước.” Dứt lời, Tiêu Kì muốn rời đi.

“Không cần đi, Kì nhi, ta đã thật lâu đều không có ôm ngươi như vậy.... Tối nay ngươi lưu lại đi, coi như cùng ta, bằng không ta sẽ lại từ trong ác mộng bừng tỉnh.” Tiêu Kì đã không hiểu lầm mình, như vậy mình giở trò vô lại chút cũng không sao mà.

“Vừa rồi còn không phải bảo ta đừng nghe Ngưng Mặc nói lung tung, sao hiện tại tự ngươi nói lung tung rồi?” Khó được thấy bộ dáng đáng yêu của Hàn Nhiên, Tiêu Kì cũng có hứng thú chọc Hàn Nhiên,

“Ngưng Mặc là nói lung tung, nhưng ta không phải nói lung tung.”

“Hừ, nội dung không phải đều là giống nhau.”

“Kì nhi...... Lưu lại đi...... Dù sao chúng ta là vợ chồng, không ai nói chúng ta.” Hàn Nhiên tựa vào bên tai Tiêu Kì, ôn nhu nhỏ nhẹ nói xong, hơi thở mờ ám đảo quan bên tai Tiêu Kì, hai lổ tai Tiêu Kì nháy mắt liền đỏ lên.

“Không được, ta còn muốn đi xem thương thế Tấn Ảnh ca có chuyển biến tốt đẹp hay không.” Hàn Nhiên nghe được những lời này của Tiêu Kì lập tức căm phẫn lên.

“Quan tâm Tấn Ảnh như vậy làm cái gì? Ta sẽ không cho ngươi đến bên cạnh ắn nữa, hắn đối với ngươi không có ý tốt, còn vọng tưởng bắt cóc ngươi, Kì nhi là hoàng hậu của ta, chỉ có thể ở bên cạnh ta!”

“Hàn Nhiên, ngươi thật sự là bá đạo.” Tiêu Kì càng nghe lại càng cảm giác hiện tại Hàn Nhiên giống một đứa bé, nếu để cho đại thần thấy, uy nghiêm của hoàng đế còn bày ra ở đâu được.....

“Đối với ngươi, ta chính là thích bá đạo.” Tiếp theo không đợi tiêu kì cự tuyệt, Hàn Nhiên liền hôn lên môi hồng của Tiêu Kì, ôn xúc cảm ấm nóng, khiến cho cả người Tiêu Kì đều nóng lên.

“Hàn Nhiên......” Tiêu kì còn chưa nói xong, Hàn Nhiên liền một phen ôm lấy Tiêu Kì, thổi tắt ngọn nến trên bàn, đi vào phía trong phòng....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.