Mạc Thanh Yên cùng Lệ Đình Tuyệt đều chuyển tầm mắt qua, anh ta vội giơ tay, “Tôi...... Không sao.”
Sau đó, Mạc Thanh Yên chuyển mắt nhìn về phía gói tâm phiến, đây quả thật là đồ vật mà tối hôm qua cô muốn cướp. Không khỏi cảm thấy khó hiểu liền nhìn về phía anh, “Sao anh biết tôi muốn thứ này?”
Tối hôm qua anh đã hỏi mà, cô mờ hồ không rõ đành miễn cưỡng đi qua, không ngờ đến thứ này lại nằm trong tay anh.
Lệ Đình Tuyệt tao nhã dùng bữa sáng, cười gian xảo, “Chỉ là tình cờ tôi nhìn thấy rồi thuận tay cầm về thôi, nếu em không cần nữa thì tôi sẽ ném nó đi.”
Cô bất chấp tất cả để đi lấy nó về ngay cả mạng cũng không cần thì có thể thấy thứ đồ này với cô hết sức quan trọng.
Mạc Thanh Yên vội vàng kiểm tra lại mới bỏ vào trong túi. Cho rằng hẳn là anh không biết bên trong chứa thứ gì, giữ lấy cũng vô dụng. Vừa hay cô có thể cầm đưa cho cha nuôi, cũng coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Khuôn mặt Lãnh Nhiên như chịu phải một vạn cú công kích, thật muốn nói rằng, anh trai à, anh không cần năm mươi triệu thì dùng nó ném vào tôi được mà.
Nhưng Lệ Đình Tuyệt lạnh lùng liếc nhanh qua hắn ý bảo hắn điều chỉnh lại biểu cảm.
Mạc Thanh Yên bắt xe chứ không cho Lệ Đình Tuyệt đưa về.
Lãnh Nhiên thấy cô bé kia đi rồi mới bắt đầu cùng Lệ Đình Tuyệt nói chuyện.
Tuyệt, đó chính là thiết kế tâm đắc nhất của anh mà cứ dễ dàng đưa cho cô như vậy đến cả người đứng sau cô là ai anh cũng không biết, chẳng lẽ anh không sợ?
Không sợ người ta có động cơ kín đáo mà cố ý tiếp cận anh sao? Hắn cũng không dám nói rõ ra điều đó chỉ sợ vạ lây bị ăn đánh.
Lệ Đình Tuyệt nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay rồi đáp, “Đồ vẫn sẽ là của tôi, hừm......”
Nói xong anh liền cầm chìa khoá xe rời đi, Lãnh Nhiên cũng cùng đi.
Tuyệt, anh nghe không hiểu lời của tôi nói à?
Hắn tự giác ngồi vào trong xe và cài dây an toàn.
Lệ Đình Tuyệt quay đầu lại, “Tôi không phải tài xế, muốn đi thì tự cậu đi mà lái.”
Gần đây tên nhóc này cứ xuất hiện trước mặt anh làm cho anh không thoải mái chút nào.
Không, chúng ta cùng đường mà, anh cứ coi như là đi tiễn tôi một lần, hơn nữa tôi còn muốn cùng anh tiếp tục bàn luận.
Da mặt dày chính là có thể xem như không nhìn ra sắc mặt với ánh mắt của người khác, hắn tự động bỏ qua tất cả sự bất mãn của Lệ Đình Tuyệt hôm nay. Thế nên hắn mới chiếm được tiện nghi. Được ăn bữa sáng anh làm, quả là có phúc ba đời.
Bây giờ lại khiến anh trở thành tài xế một lần cũng xem như là Lãnh Nhiên đây đã chiếm được hết tiện nghi của Lệ Đình Tuyệt.
Anh chuyên tâm lái xe còn Lãnh Nhiên cứ nhìn chằm chằm theo dõi anh, cuối cùng hết chịu nổi dáng vẻ chết chóc của anh.
Này, anh không sợ cô gái kia tiếp cận anh có mục đích à?
Ngày càng thấy khó hiểu, trước kia người này chính là kiểu người lãnh huyết vô tình, từ khi nào mà có thể đối xử với một người phụ nữ đến như thế. Cho dù là anh em đi nữa anh cũng đều mang vẻ lạnh như băng, bộ dáng hiện giờ của anh cứ như bị mê muội, không khiến cho người khác lo lắng cũng không được.
Lệ Đình Tuyệt cũng không thèm liếc anh ta một cái, “Yên tâm, tôi không có ngốc.”
Cô gái kia có mục đích hay không, anh cũng không rõ lắm, thấy được cô nhóc này đơn thuần như một tờ giấy trắng, chắc chắn không biết lừa gạt người khác.
Anh không sợ người phía sau cô ta sẽ dùng đồ của anh để đối phó với anh hả?
Người này chính là một thiên tài về vũ khí, những đồ mà anh thiết kế ra đều hoàn mỹ vô cùng, biết bao người muốn có được nó, cũng có rất nhiều người ra giá cao thế nhưng cũng không mua được
Đồ của tôi, tôi còn phải sợ à?
Nói xong thì chợt phanh gấp, “Đến rồi, xuống xe đi.”
Giọng nói lạnh lùng, vẻ mặt càng lạnh lùng, khiến Lãnh Nhiên hoàn toàn không nhìn thấu được anh.
Mạc Thanh Yên về đến nhà, bởi vì mấy thứ di động này đều ở trong nhà. Cô bỏ tất cả trang bị vào phòng, rồi gọi cho cha nuôi của mình.
Cha nuôi, thứ đó con đã lấy được rồi.
Tốt lắm, Tiểu Yên, đây chính là đồ mà cha nuôi cần nhất. Con giao cho anh ba con đi xong bảo nó mang trở về.
Mạc Thanh Yên đáp lời, mà người đàn ông đầu bên kia nhếch môi mỉm cười. Vốn tưởng rằng cô sẽ thất bại, không ngờ lại có thể bắt được về tay, con bé này làm việc đúng là khiến người ta yên tâm.