Vài ngày sau, Mạc Thanh Yên lấy ra đoạn ghi âm nghe lén từ Mạc Thanh Tuyết, bởi vì ngày mai chính là tiệc sinh nhật Bạch Mạn Cầm chuẩn bị cho cô và Mạc Thanh Tuyết.
Ánh nắng của buổi chiều tà hắt lên hình ảnh cô gái ngồi một mình trong phòng làm việc, đang chăm chú nhìn đống thiệp mời màu hồng. Đây là đồ Bạch Mạn Cầm cho người đưa đến để cho cô mời bạn bè và cả đồng nghiệp.
Ở Lâm thành, cô không có bạn bè, lúc trước giao lưu cũng đều là người của Mạc Thanh Tuyết, cho nên phần lớn đều là đưa cho đồng nghiệp của cô.
Thứ đã ghi âm bên trong đơn giản đều là đoạn ghi của mấy ngày trước cũng không có gì đặc biệt cả, cô ta đi dạo phố, sau đó là âm thanh trong quán ăn đêm, tiếng hát hò ầm ĩ. Cô mới phát hiện ra nha đầu này hầu như ngày nào cũng đi bar.
Này......
Đến đây chính là đoạn ghi âm vào buổi tối hôm cô đi trộm tâm phiến, một giờ rưỡi sáng ngày 10 tháng 4.
Có...... Việc gì sao?
Giọng Mạc Thanh Tuyết say khướt, sau đó tiếng nhạc càng ngày càng nhỏ và tiếng đóng cửa. Chắc là cô ta vào nhà vệ sinh, âm thanh ầm ĩ đều bị ngăn cách.
Thật à, anh nói Mạc Thanh Yên đã chết?
Không nghe được giọng của người đàn ông cùng cô ta nói chuyện, cũng không nghe ra tên cô ta gọi hắn, nhưng thấy Mạc Thanh Tuyết vui vẻ như vậy có thể nhìn ra hai người rất quen thuộc.
Hơn nữa, người buổi tối hôm đó hỗ trợ cô chắc chắn biết được việc cô bị bắt, vừa hay đúng vào khoảng thời gian này chính là lúc cô rơi vào bẫy.
Cô híp mắt lại, chẳng lẽ Mạc Thanh Tuyết có quan hệ với người của Ám Môn? Không đúng, hẳn là người áo đen phía sau kia.
Đoạn ghi âm vẫn đang phát nhưng cô không có nghe vào,. Thẳng đến lúc xuất hiện giọng nói của Bạch Mạn Cầm, cô mới thu hồi suy nghĩ.
Tiểu Tuyết, con phải nhớ kỹ, buổi tiệc tối thứ bảy, con phải mặc bộ lễ phục màu đỏ, còn của Mạc Thanh Yên là lễ phục màu trắng, nghe thấy chưa?
Hình như Mạc Thanh Tuyết đang chơi trò chơi, âm thanh rất lớn, chắc là chưa chú ý nghe.
Tiểu Tuyết, mẹ nói với con rồi đấy? Nhất định phải nhớ kỹ.
Mạc Thanh Tuyết mới trả lời bà ta, “Biết rồi mà, nhưng mà, mẹ à, mẹ vẫn chưa nói cho con biết mẹ sẽ đối phó với cô ta như thế nào?”
Bạch Mạn Cầm cười lạnh lẽo, “Cái này con không cần lo, mẹ khác có cách của mình.”
Dạ
Cuộc đối thoại của hai người họ đến đây thì kết thúc khiến Mạc Thanh Yên hơi thấy thất vọng. Không thể tưởng tượng được Bạch Mạn Cầm giảo hoạt như vậy, đến cả Mạc Thanh Tuyết cũng không cho biết. Thế nhưng, tin tức cũng coi như có được một ít.
Chỉ biết ngày mai mình nhất định không thể mặc lễ phục màu trắng là được rồi.
Đúng lúc này, đoạn ghi âm vang lên tiếng thở dốc của đàn ông lẫn đàn bà, sau đó là tiếng rên rỉ của Mạc Thanh Tuyết, thực sự quá khó nghe.
Tiểu Tuyết, em quả thật là dâm đãng, nhưng, anh thích.
Tôi cũng thích.
Tận hai người đàn ông? Mạc Thanh Yên hơi đỏ mặt, thò tay ra đang chuẩn bị tua sang đoạn kế tiếp.
Bỗng nhiên cảm nhận được hai luồng khí lạnh nhìn chằm chằm khiến lưng cô lạnh run, vì thế liền ngẩng đầu, không ngờ là Lệ Đình Tuyệt. Anh vào từ khi nào vậy? Vì sao không có tiếng động chứ.
Lúc này, âm thanh trong đoạn ghi âm càng thêm kinh tởm thêm, cô phản ứng lại nhanh chóng tắt nó đi.
Tại sao anh vào không gõ cửa? Không có phép lịch sự gì hết.
Cô mắng anh để cố gắng che dấu bản thân, khuôn mặt cũng đỏ cả lên, đoạn ghi âm này quả thật là, Mạc Thanh Tuyết đúng là không biết xấu hổ.
Đang lén lút xem đĩa à?
Lệ Đình Tuyệt tà khí híp mắt lại đồng thời phóng ra hơi thở nguy hiểm chết người.
Mạc Thanh Yên vội vàng lắc đầu, “Đâu có, không phải như anh nghĩ đâu.”
Hử, sao anh lại đi vào đúng lúc này chứ, còn cho rằng cô là loại người này? Cô thật sự chưa từng xem mấy thể loại phim anh nói, oan uổng quá đi thôi.
Nhưng giống như càng giải thích lại càng giống như đang dấu diếm, đặc biệt là cặp mắt giống như tia x quang kia, dường như có khả năng nhìn thấu tất cả mọi thứ.
Giọng nói vừa rồi tôi thấy rất quen, là của Mạc Thanh Tuyết đúng không?
Lệ Đình Tuyệt cũng hiểu, cô nhóc này sẽ không bao giờ xem những thể loại phim như này, chẳng qua muốn chọc cô một chút mà thôi.
Mạc Thanh Yên ngốc lăng, sao anh lại nhận ra được?
Sâu trong đáy lòng cảm thấy luồng tức giận không tên, “Anh đã từng làm với cô ta à? Cho nên mới vừa nghe đã biết cơ à.”