Bạch Mạn Cầm bẻ gãy cây son đang cầm trên tay, trên mặt thập phần khó chịu.
Những gì ngươi nói là sự thật?
Nếu Mạc Thanh Yên nắm giữ nhiều cổ phần như vậy, chính là muốn đuổi chồng của bà xuống khỏi vị trí kia, nàng ta sẽ lên làm tổng tài. Như vậy sau này các nàng đều phải nghe theo nàng ta sao.
Chồng bà không dễ dàng gì mới có thể mới thể đi đến vị trí như bây giờ. Bà tuyệt đối sẽ không để nha đầu kia chiếm mất vị trí này.
Mẹ, nhìn mặt của người kìa.
Bạch Mạn Cầm nghiến chặt răng cầm khăn ướt lên nhìn gương lau đi lớp trang điểm bị lem kia.
Ngươi đừng quá lo lắng quá ta đã có biện pháp, bất quá chúng ta sẽ phải để cho nha đầu kia đắc ý quá lâu, chúng ta phải khiến cho lão nhân kia tin tưởng chúng ta.
Mạc Thanh Tuyết không cam tâm:“Mẹ, năm đó chuyện gì nàng ta cũng đều biết”
Năm đó có chuyện gì? Ta với ngươi cũng đã nói qua, tuyệt đối không được thừa nhận bất cứ việc gì.
Mạc Thanh Tuyết nhanh tay che miệng lại:“Con đã biết”
Đi, chúng ta đi đến thư phòng.
Bạch Mạn Cầm buông chiếc gương trong tay, hướng tới cửa mà đi. Mạc Thanh Tuyết đi theo sau “Người không phải đi dạo phố sao?”
Dạo phố cái gì chứ? Trước mắt phải giải quyết chuyện này trước đã.
Mạc Thanh Tuyết ôm lấy cánh tay Bạch Mạn Cầm cười đến đắc ý: “Hai người phải cảm ơn con, nếu không phải con đi nghe lén thì lý do nha đầu kia đánh bại hai người mãi mãi cũng không biết”
Bạch Mạn Cầm sủng nịnh vuốt đầu nàng, “Đã biết rồi, chúng ta nợ ngươi. Ngươi muốn gì cũng đều được”
Con chỉ muốn Lệ Đình Tuyệt, mẹ giúp con đi.
Nàng ta thấy được nụ cười của mẹ mình thì càng đắc ý. Thầm nghĩ bản thân chắc chắn phải có được hắn.
Bạch Mạn Cầm thở dài:“Con gái, ngươi yên tâm mẹ sẽ giúp con, chỉ cần con muốn ta đều sẽ giúp con đạt được”
Mạc Thanh Tuyết dựa đầu vào vai Bạch Mạn Cầm, trong lòng vui vẻ không ngừng.
Tới thư phòng, nàng liền gõ cửa: “Ba, con nghe nói tiểu yên đến đây”
Mạc lão gia ra hiệu Mạc Thanh Yên giấu đi tư liệu,“Đừng để ai biết về chuyện cổ phần”
Bằng không, nhất định họ sẽ nảy sinh dị tâm.
Mạc Thanh Uyên bỏ giấy tờ vào túi, lão nhân gia mới nói:“Vào đi”
Bạch Mạn Cầm cùng Mạc Thanh Tuyết cùng đẩy cửa bước vào, Bạch Mạn Cầm tươi cười nói: “Ba, vài ngày nữa là sinh nhật của Thanh Yên với Thanh Tuyết. Hai đứa sinh ra chỉ hơn kém một ngày, hay tổ chức cùng nhau đi. Ta sẽ ra làm chủ trì tổ chức buổi tiệc thế nào?”
Sau đó cười khanh khách hướng Mạc Thanh Yên:“Tiểu Yên, con cảm thấy thế nào? Dù sao con đi nhiều năm như vậy, bữa tiệc lần này làm cho tất cả mọi người biết con đã trở về“.
Mạc Thanh Yên cảm thấy nàng ta nói như vậy khẳng định có ý đồ không tốt bên trong. Ở trước mặt ông nội, nàng không biểu hiện ra ngoài mặt. Chỉ có thể giả lả cười ngượng: “Tất cả đều nghe theo người“.
Mạc lão gia gật đầu:“Mạn Cầm, người đối với đứa nhỏ này như vậy ta cũng yên tâm phần nào“.
Tiểu Yên, ông nội quyết định vào ngày sinh nhật của con sẽ khiến cho mọi người đều biết tới con. Con nên chuẩn bị tốt một chút, đến đó biểu diễn một chút tài nghệ của bản thân cho mọi người xem.
Năm đó, ông nội vì muốn cho nàng một thân phận trong sạch. Cũng muốn khôi phục thân phận họ Mạc của nàng.
Mạc Thanh Tuyết cắn răng nhìn Mạc Thanh Yên thầm suy nghĩ. Ngươi đừng nên đắc ý quá sớm, đến lúc đó chắc chắn ngươi sẽ rất thảm hại.
Ông nội, mọi người cứ quyết định là được rồi. Con đi trước con còn việc cần phải làm.
Nói xong, nàng cầm túi tài liệu bước đi. Đi qua Mạc Thanh Tuyết, cố tình ngã vào người nàng ta. Nàng bí mật đặt thiết bị nghe trộm, nàng không muốn bản thân không biết điều gì mà bị tính kế trong buổi tiệc sinh nhật kia.
Mạc Thanh Tuyết nhìn nàng ngã trên người mình rất khó chịu nhưng vì trước mặt ông nên không dám tỏ ra khó chịu trước mặt ông. Mạc Thanh Yên đứng dậy cười ngọt ngào.
Thật ngại quá, em bước hơi vội nên nhất thời không đứng vững.
Sau đó hướng cửa mà bước ra ngoài. Nàng nâng tay xoa bóp gáy cổ. Chợt nghe trong thư phòng có tiếng nói của ba người.