Và thế nàng liền đi theo vào, Thích Thẩm thấy nàng liền gọi một tiếng.
Nhị tiểu thư.
Nàng khó chịu liếc mắt một cái nói “Cút ra đừng chắn đường ta”
Nàng ở Mạc gia đối với người ở đó rất khó chịu, không bao giờ xem họ là người thân
Thích Thẩm yên lặng đi xuống phòng bếp, đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đều không thể so sánh với nhau. Đại tiểu thư từ nhỏ rất thiện lương, đối với mọi người luôn luôn tốt. Chỉ là số mệnh không tốt.
Sinh ra đã không có cha mẹ, năm năm sau lại gặp phải sự cố như vậy. Thích Thẩm không khỏi cảm thán, hy vọng cuộc đời của nàng sau này sẽ tốt hơn một chút.
Mạc Thanh Yên đi vào thư phòng, lão gia tử đang ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ điều gì?
Ông đang hồi tưởng quá khứ của bản thân.
Ông nội…...
Cô đột nhiên xuất hiện giống như vậy khiến cho ông cụ có chút giật mình.
Trên khuôn mặt hiền lành của Mạc lão gia hiện lên ý cười nhàn nhạt nơi khóe môi của ông.
Tiểu Yên, đã lâu rồi ngươi không tới thăm ông nội, cũng quên mất ông nội rồi sao?
Mạc Thanh Uyên cung kính trả lời:“Gần đây cháu có hơi bận việc, về sau cháu sẽ thường xuyên về thăm người“.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên nụ cười ngọt ngào. Nhìn vào đều khiến cho người người ta thực sự yêu thích.
Ngồi xuống nói chuyện với ông nội nào.
Mạc Thanh Yên thấy lão gia tử như vậy cảm thấy hơi đau lòng. Một lão nhân gần đất xa trời lại cô độc một mình ngồi trên chiếc xe lăn. Nhớ lại đoạn thời gian oai hùng của bản thân.
Hiện tại chính mình đều tự đi không thể tự đi lại, có khó chịu cũng phải giấu trong lòng cũng không thể bộc phát ra ngoài.
Ông nội, hay con đưa người ra ngoài hít thở một chút nhé.
Nghĩ đến việc sẽ bất ngờ gặp Mạc Thanh Tuyết và Bạch Mạn Cầm ông cũng không muốn đi ra ngoài nữa. Ông nhất định sẽ ở trong này thưởng thức âm nhạc, nàng rất muốn đem ba bảo bối tới để tụi nhỏ có thể khiến cho ông nội mỗi ngày đều vui vẻ.
Chỉ là ba cục cưng kia không thể xuất hiện nàng sợ, sợ Mạc Thanh Tuyết đối với bọn chúng gây bất lợi. Hơn nữa nàng còn thù chưa báo, nàng muốn Mạc Thanh Tuyết phải sống không bằng chết.
Không cần phải từ chối nó ông nội không có gì cho ngươi cả, ta chỉ có thể đưa nó cho con
Mạc Thanh Tuyết nghe thấy được ông cho tiện nhân kia thứ gì đó, nàng đang căng tai lên để nghe ngóng, cũng vì thế mà sắc mặt của nàng ngày càng kém đi.
Mạc lão gia đưa cho nàng một túi tài liệu, Mạc Thanh Yên tiếp nhận lấy. Mở ra thì nhìn thấy thư chuyển nhượng cổ phần công ty. Con ngươi xinh đẹp chuyển động, không biết ông nội đang có ý gì?
Mạc lão gia biết nha đầu kia không thèm để ý đến vấn đề này. Nhưng ông là đang suy tính cho nửa đời sau của cô.
Ông nội, ta không muốn nhận cái này.
Quả thật cuộc sống hiện tại của nàng rất tốt. Chính bản thân cũng có thể tự kiếm tiền, không cần phải dựa vào cổ phần này mà sống qua ngày. Sau này Mạc thị suy sụp thì nàng cũng có thể tự mình mà sinh tồn.
Mạc lão gia ho nhẹ vài cái:“ Tiểu Yên, ngươi với bà của ngươi rất giống nhau, nên ta thiên vị ngươi một chút. Cái này là của cha ngươi, ngươi có quyền sở hữu nó”
Mạc Thanh Tuyết không biết là đồ vật gì cả nên nàng ta đang căng tai lên để lắng nghe. Tự hỏi nó rốt cuộc là cái gì?
Cái này cũng lớn quá đi?
40% cổ phần ở Mạc thị chính là cổ đông lớn nhất của công ty.
Mạc lão gia cười nói: “Mạc thị vốn là của ba ngươi, nay nhị thúc ngồi vào chỗ đó. Nhưng nếu ngươi có 40% cổ phần trong tay, sau này chắc sẽ không ai có thể làm khó dễ ngươi, ngươi hiểu không?”
Mạc Thanh Tuyết nghe đến đó, liền kinh ngạc. 40% cổ phần, như vậy cô ta liền trở thành cổ đông lớn thứ hai của công ty về sau tất cả đều phải nghe theo Mạc Thanh Yên sao?
Không được, nhất định không được. Mạc thị không thể đổi chủ.
Nàng chạy đến phòng của Bạch Mạn Cầm. Bà ta ngồi trang điểm hiển nhiên là đang muốn đi dạo phố.
Mẹ, người con tâm tình để trang điểm sao?
Bạch Mạn Cầm đang tô son, quay sang liếc rồi nói: “Ta cùng các vị phu nhân đi dạo phố cùng nhau, tâm tình cũng sẽ trở nên tốt hơn“.
Mạc Thanh Tuyết tức giận ngồi vào ghế:“Ông nội cho con tiện nhân Mạc Thanh Uyên kia 40% cổ phần của Mạc thị, so với ba nó còn nhiều hơn. Người nói đây không phải là việc lớn sao?”