Trong phòng đã rối tung thành một đống lộn xộn, Mạc Thanh Yên đứngđó khẽ cắn môi và nhìn tình huống bên trong. Cô chạy nhanh đến ngồi xổm xuống, không nghĩ tới Lệ Dạ Kiêu lại lợi hại như vậy, ngay cả cách này cũng có thể làm được.
Cô chầm chậm tiến về phía lối ra, từ phía trên sân khấu một chiếc thang máy chậm rãi tiến lên, đứng trên đó là một nam nhân khoác trên mình một bộ âu phục cao quý cùng với mái tóc ngắn gồm những sợi tóc đen bóng và chắc khoẻ, thoạt nhìn có lẽ là một người có tính tình khá nóng nảy.
Hắn cầm trong tay chiếc microphone, ánh mắt tự động di dời đến và khoá chặt ánh mắt của mình lên trên người phụ nữ kia.
Đều câm miệng hết ngay cho ta.
Giọng nói trầm thấp mang theo một cỗ uy lực vô hình, trong nháy mắt đều khiến tất cả mọi người có mặt trong phòng đều trở nên im lặng tức thời.
Mạc Thanh Yên, cô chắc chắn không thể trốn không thoát khỏi tôi đâu hãy ngoan ngoãn ở bên tôi, bằng không cô cứ đợi xem tôi sẽ thu thập cô thế nào.
Mạc Thanh Yên cảm thấy trên đầu trải đầy hắc tuyến, cái người này thật là phiền toái. Đêm nay chắc là cô không thoát được rồi, nhìn quanh bốn phía hoàn toàn đều có người canh gác cẩn thận, Lệ Dạ Kiêu dường như rất quen thuộc nơi này
Cô chỉ có thể đứng dậy, mặc một chiếc váy màu xanh lam mang theo dáng vẻ chuyên nghiệp, dáng người của cô hoàn mỹ đến mức không có chút tỳ vết nào. Diện mạo quá mức ngọt ngào của cô cộng thêm vẻ ngoài hấp dẫn với người khác, vì thế cô trông không giống với những người phụ nữ khác.
Mấy tên vệ sĩ của hộp đêm ngay lập tức chạy đến, giữ chặt lấy cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào hiện lên một tia khinh thường, biểu tình này lại làm cho Lệ Dạ Kiêu cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nữ nhân này thế nhưng lại không có chút sợ hãi nào trong hoàn cảnh này.
Không biết vì sao nhưng khi nhìn đến bộ dạng này của cô, hắn thế nhưng thật thích.
Ánh đèn trong căn phòng rất tối, Mạc Thanh Yên đang bị trói trên một cái ghế. Người đàn ông ngồi đối diện đang chuyên tâm hút điếu xì gà của bản thân. Ánh đèn mờ ảo khiến cho cô không thể thấy rõ nét mặt của người đối diện. Trừ bỏ màn khói bay xung quanh, trong căn phòng này không hề có một chút động tĩnh.
Mạc Thanh yên cứ như vậy nhìn hắn, cô biết rất rõ nam nhân này là cùng ai hợp tác. Ở Lâm Thành này người muốn hại cô, trừ bỏ nữ nhân kia thì còn ai vào đây nữa chứ?
Điếu xì gà rốt cục cũng hết. Lúc này Lệ Đình Kiêu mới bắt đầu mở miệng nói
Mạc Thanh Yên nếu cô chết trên tay tôi hẳn là cô cũng không cảm thấy ủy khuất đâu nhỉ.
Nếu hắn đưa việc này cho đám cấp dưới xử lí thì với vẻ ngoài của nữ nhân này thì khẳng định sẽ bị bọn chúng cường bạo, vì vậy chết trong tay hắn là diễm phúc của cô.
Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, muốn làm gì thì cứ làm đi. Không phải ngươi cũng chỉ là một con chó của Mạc Thanh Tuyết thôi sao?
Ánh mắt Lệ Dạ Kiêu trở nên sắc bén, hắn đứng lên trên mặt lộ ra dáng vẻ hung ác, trong tay cầm chủy thủ bước từng bước về phía của cô.
Đến gần Mạc Thanh Yên, hắn cầm con dao khoa tay múa chân trước mặt cô, trên mặt là mang theo sự âm u đến cực điểm.
Nữ nhân này rất độc miệng và luôn khiến cho người ta ưa thích không nổi. Tôi sẽ cho cô một cơ hội, tôi không vẽ vài nét lên khuôn mặt của cô, chỉ cần cô có thể trả lời tôi một vài vấn đề thôi.
Mạc Thanh Yên nhíu nhíu đôi mi thanh tú lại và nói “Tôi sẽ không trả lời.”
Lệ Dạ Kiêu lần đầu tiên gặp một nữ nhân khó đối phó đến vậy, tâm trạng của hắn nhất thời cảm thấy không vui, liền âm hiểm tiến đến bên tai của cô.
Đừng, bức, ta!
Mạc Thanh Yên nhìn lên thấy thời cơ đã đến, một ngụm liền cắn tới. Trong miệng của cô ẩn chứa một cây kim gây tê, một phát cắn này, vừa vặn đúng ngay động mạch chủ trên cổ của hắn.
Lệ Dạ Kiêu chỉ vừa kịp cảm thấy có chút nhói thì ngay trước mắt liền tối sầm lại, ngã xuống đất.
Chờ cho đến khi Lệ Dạ Kiêu tỉnh lại, hắn phát hiện bản thân đang bị trói, giãy dụa vài cái. Phát hiện nha đầu kia thế nhưng lại buộc thắt nút khiến cho hắn không thể thoát ra được, lúc này mới ý thức được nha đầu kia thật sự không đơn giản chút nào.
Chắc chắn rằng là nha đầu đã được trải qua huấn luyện, bởi vì phương pháp buộc dây thừng kiểu này rõ ràng là khiến cho kẻ địch không có cách thoát ra được.
Ánh mắt của hắn trở nên hung ác, nhìn về phía người phụ nữ đang nằm trên chiếc ghế sofa cách đó không xa và đang thong thả ăn nho, hơn nữa dáng vẻ kia cũng thực nhàn nhã. Ngậm một quả nho trong miệng, nhìn Lệ Dạ Kiêu đang phát hỏa.
Nha đầu kia là đang cố tình làm cho hắn xem có đúng không? Đối với hắn mà nói một nữ nhân kiêu ngạo như vậy chính là sự vũ nhục đối với hắn.