Hắn phẫn nộ tới cực điểm, hiện chỉ muốn bộc phát ra ngoài. Liền gầm nhẹ một tiếng biểu thị thái độ
Mạc Thanh Yên, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Mạc Thanh Yên nghe được hắn nói thế liền buông chùm nho đang cầm trong tay xuống, đứng dậy một cách tao nhã. Trong tay hắn hiện đang cầm dao, cô nhanh nhẹn bắt lấy tay hắn, ép ngược để dao kề cổ hắn ta.
Hắn bại dưới tay một cô nương, lòng tự tôn giống như bị chà đạp đi. Hắn nhìn mỹ nhân trước mặt cảm thấy gan cô ta cũng lớn đi?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đích thực nhìn cũng xinh đẹp nhưng từ hai con ngươi trong trẻo ấy lại toát ra tia trào phúng. Sau đó tiếng “răng rắc” truyền từ áo sơ mi hắn, từng cúc áo rơi xuống. Cô liền bật cười, tiếng cười vang dội cả căn phòng. Mũi nhọn con dao ở ngay vị trí tim hắn.
Muốn biết một người như thế nào chỉ cần nhìn tâm họ. Chân tâm chỉ có hai màu, đen và đỏ.
Lệ Dạ Kiêu nhìn thẳng vào cô, trong lòng thầm suy nghĩ không lẽ hôm nay sẽ chết dưới tay cô.Trong mắt liền có điểm không phục, hắn còn việc lớn chưa làm sao có thể chết.
Có người tới.
Nghe thấy tiếng động, hắn hô to hai tiếng. Mạc Thanh Yên tát hắn hai cái vào má, âm thanh “ba ba” thanh thuý vang lên.
Lệ nhị thiếu, ngươi quên rồi sao căn phòng này cách âm rất tốt. Dù có kêu la, đau rát yết hầu cũng không ai nghe thấy.
Âm thanh của cô phát ra ngày càng lạnh hơn. Cuối cùng ý cười trên măt cũng thu lại.
Tốt nhất là ngươi phải nghe lời ta không thì thanh danh của ngươi sẽ bị hủy dưới tay ta, ngươi tin không?
Lệ Dạ Kiêu bực bôi cắn răng. Một nam tử như hắn lại bị một nữ nhân liễu yếu đào tơ uy hiếp thực sự rất khó chịu, cực kì khó chịu. Hiện tại hắn lại phải nghe lời nữ nhân này, nghẹn khuất đều phải nuốt xuống.
Mạc Thanh Yên cầm di dộng lên chụp những tấm hình hắn bị khi dễ. Mặt hắn bị cô véo đến lệch miệng, còn có tấm hắn bị đạp ngã xuống đất. Mạc Thanh Yên còn nắm cà vạt kéo cổ hắn. Mà hắn lúc này đang rất tức giận, trên lưng còn ghế dựa, giống như một chú rùa đáng thương mà cô thì cứ chụp hình.
Hắn trải qua rất nhiều sự chật vật. Vậy mà nha đầu ấy còn dùng móng tay để nhéo hắn. Khắp người xanh tím, làm hắn đau nhức không thôi.
Mạc Thanh Yên thì cười đùa vui vẻ, cuối cùng còn đem điện thoại ra trước mặt hắn, cho hắn xem từng ảnh một.
Lệ nhị thiếu, bộ dạng này của ngươi không đáng yêu tí nào, khuôn mặt này thực thối.
Cô vui vẻ đùa cợt, cái miệng nhỏ nhắn nói ra những lời ngọt ngào như mứt hoa quả mà nội dung thì cay độc.
Cô từ trên cao nhìn xuống thấy nam nhân nửa quỳ dưới đất, liền ngọt ngào cười.
Tôi đã lưu rất nhiều bản sao. Nếu về sau anh không làm theo lời tôi, anh sẽ trở thành tin tức nổi bật cho mọi người bàn tán. Uy nghiêm của Lệ nhị thiếu anh sẽ mất hết.
Lệ Dạ Kiêu hận đến tận xương tủy. Tỉ như những bức ảnh anh bị chụp, dù có chết cũng phải làm cho cô chết đi sống lại một phen.
Đã biết, Mạc Thanh Yên. Cô nhớ kỹ cho tôi, đừng để nhược điểm đấy lại rơi vào tay tôi.
Âm thanh của hắn âm u cực kỳ. Mạc Thanh Yên biết rằng bây giờ mà thả hắn ra, hắn nhất định sẽ băm cô thành trăm mảnh nhỏ.
Tôi bây giờ phải đi, cũng đến chín giờ rồi. Tên kiêu ngạo, nhớ kỹ sau này tôi là chủ nhân của anh, anh phải nghe lời tôi.
Cô đưa tay tạo dáng lan hoa chỉ, sau đó xoay người rời đi.
Lệ Dạ Kiêu tức đến mức muốn đập đầu xuống đất, thật sự là tức chết hắn, tức chết hắn.
lệ Đình Tuyệt nghiêm mặt bước xuống xe, đi vào trong quán ăn khuya, tưởng tượng đến cảnh Lệ Dạ Kiêu đem cô đi, hắn có xúc động muốn giết người. Đoàn người theo phía sau hắn cũng đầy lệ khí, bọn họ đều rõ ràng, người Lệ thiếu tối kiêng kị là ai.
Vào đến cửa, người của Lệ Dạ Kiêu nhìn thấy hắn, đều rút lui. Quản lí đi ra, “Lệ thiếu, Ngài đến tìm nhị thiếu sao? Nhị thiếu hiện tại đang có chút việc bận, thỉnh đợi một lúc.”
Lệ Đình tuyệt trực tiếp đánh một quyền qua, quản lí bị đánh bay ra ngoài, ngã ra đất rên lên một tiếng.
Những người khác đều nhìn ra tâm tình Lệ thiếu hôm nay không tốt. Đều lui xuống một bước, không dám nghênh đón hắn,
Mạc Thanh Yên đẩy đam người ra, nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt, liền cùng hắn chào hỏi.
Lệ Đình Tuyệt, anh khỏi bệnh rồi sao?