Lãnh Nhiên phun ra một hớp rượu, “Cái gì? Bà thím ba con mà anh cũng thích, khẩu vị cũng quá nặng rồi đấy?”
Áo sơ mi vàng kim được mặc trên người Lãnh Nhiên nhìn thôi đã thấy không đứng đắn, lời nói ra cũng y như rằng.
Ngôn Ngọc nhìn ly rượu của mình và khẽ đung đưa nó, cuối cùng cười nói: “Người anh nói đến không phải là Mạc Thanh Yên chứ, xem ra, tôi phải đi kiểm tra ADN của tiểu nha đầu với cậu không biết chừng lại khớp với cậu?”
Hai người đều đang trêu chọc anh khiến anh rất không thích. Tròng mắt tà khí bắn ra từng hơi thở nguy hiểm, hai tên này.
Anh nâng chân lên mỗi chân đá một người, “Xéo......”
Giọng nói trầm thấp toả ra sự u ám nhưng lại hết sức gợi cảm.
Ngôn Ngọc nháy mắt với Lãnh Nhiên, ý bảo anh ta an ủi Lệ Đình Tuyệt, Lãnh Nhiên nhún nhún vai, sau đó rót rượu cho Lệ Đình Tuyệt.
Được rồi, không đùa anh nữa, chúng ta uống một chén.
Ba người chạm cốc, sau đó uống cạn, Lãnh Nhiên nói.
Thật ra thì chỉ cần là phụ nữ tôi thích, dù cô ta đã từng sinh con tôi đều không quan tâm, chỉ cần tôi yêu cô ta là đủ.
Ngôn Ngọc đá anh một cái, “Để cậu an ủi cậu ta, ai cho cậu nói vậy.”
Vẻ mặt Lãnh Nhiên vô tội, “Tôi nên nói gì chứ? Nói từ bỏ đi thì chẳng phải tâm trạng cậu ta càng kém sao?”
Lệ Đình Tuyệt thấy hai người cãi nhau, vì thế liền đứng dậy, đi ra ngoài.
Đi đâu thế?
Xả nước.
Nhìn dáng người đĩnh đạc của anh rời khỏi phòng bao, hai người xúm lại gần, hỏi.
Không phải cậu ta thực sự coi trọng một bà thím chứ?
Nói thế nào thì gái ba con cũng phải tầm ba mươi tuổi rồi? Càng nghĩ anh ta càng thấy nguy hiểm. Anh bạn này từ trước đến nay không làm theo lẽ thường, cộng thêm sau khi trưởng thành lại càng khác biệt với lúc còn bé.
Lãnh Nhiên cảm thấy cả người lờ mờ, “Nếu không thì tôi với anh gọi báo cho lão gia tử đi, bằng đến lúc đó mà trách lên đầu chúng ta thì làm thế nào?
Ngôn Ngọc uống một hớp rượu, sau đó không biến sắc quét về chỗ cửa.
Cậu cho là người bình thường có thể lọt vào mắt xanh của cậu ta à?
Có ba đứa nhỏ không phải là Mạc Thanh Yên à? Còn là người phụ nữ duy nhất xuất hiện bên cạnh cậu ta. Lãnh Nhiên cậu óc heo hả? Ánh mắt nhìn anh ta với biểu cảm như đang nhìn heo.
Lãnh Nhiên thấy anh ta nhìn mình, nhưng không có ý kiến gì.
Cậu rốt cuộc nói rồi ha?
Ngôn Ngọc mới mở miệng, “Cậu nghĩ Mạc Thanh Yên bao nhiêu tuổi?”
Đây không phải phí lời sao? Hơn hai mươi tuổi mà nhìn như gái mười tám.
Anh sâu xa nghĩ lại và nói ra những lời này, luôn cảm thấy cô bé kia non đến nỗi có thể búng ra nước. Bằng không làm sao có thể mê hoặc Tuyệt đến thần điên bát đảo chứ còn khiến cậu ta lấy ra thiết kế tâm đắc nhất của mình tặng cho người ta.
Cô ấy có bộ dáng giống đã từng sinh ba đứa con không?
Đấy, nhìn cô ấy vẫn rất non nớt, chuyện năm đó Mạc lão gia không cần nói cũng biết có người cố ý bày kế hãm hại, vốn dĩ cô ấy không bị mê.
Hai người cùng mỉm cười, nghĩ lại năm năm trước, rõ ràng hai người có thể ở cùng nhau, kéo dài đến hiện tại cho thấy thực sự có duyên đậm sâu.
Cho nên mới nói, đấy là anh đang là lao tâm khổ trí, trêu chúng ta chơi thôi.
Hai người chạm cốc, đối với việc Lệ Đình Tuyệt thằng nhóc kia lấy bọn họ ra vui đùa đã thành quen nên không trách.
Lệ Đình Tuyệt vào nhà vệ sinh, đứng trước bồn cầu để xả nước, ánh mắt người đàn ông quét quanh rồi nhìn vào chính mình, yên lặng cúi đầu kéo khoá.
Anh không kiềm chế được tròng mắt đảo loanh quanh, so sánh giữa đàn ông với đàn ông cảm thấy nhàm chán vô cùng, thế nên người nào đó quá mức tự tin mới nghĩ ra.
Lúc anh đã xong xong thì có một vị đi vào bên cạnh, ánh mắt cứ nhìn vào chỗ nào đó của anh.
Anh trai à, hình như to hơn nhiều so với lúc nhỏ rồi.
Nghe được giọng nói của Lệ Dạ Hiêu, Lệ Đình Tuyệt nhăn mày, kéo khoá lên. Ánh mắt giao nhau, anh cười xấu xa.
Que tăm nhỏ của cậu thì thật sự không đầy nắm tay.