Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!

Chương 114: Chương 114: Thử thăm dò anh




Lệ Dạ Hiêu tối sầm mặt, nhìn lại của mình không khỏi cắn răng? Gọi là que tăm nhỏ?

Vì thế xả nước xong liền bỏ đi.

Anh à nếu đã gặp rồi thì uống với nhau một chén đi.

Nét mặt anh ta vô cùng Lãnh Nhiên, lộ ra vẻ tàn ác, người này tuy cùng Lệ Đình Tuyệt giống nhau đều thừa hưởng nét đẹp nhà họ Lệ nên vô cùng đẹp trai. Thế nhưng trời sinh anh ta hung ác mang cho người ta cảm giác không dám tiếp cận.

Lệ Đình Tuyệt thấy anh ta theo vào thì dừng bước, “Ngại quá, không muốn uống cùng cậu.”

Anh không cùng Lệ Dạ Hiêu giao lưu là vì anh rất rõ mục đích của người này nên anh một mực tránh mặt anh ta.

Anh sợ à? Sợ tôi phát hiện sự khác biệt của anh với quá khứ.

Nói xong ánh mắt anh ta hung hăng nhìn chằm chằm vào Lệ Đình Tuyệt, muốn tìm ra chút biến đổi nào đó trên mặt anh nhưng anh ta đã nhầm. Lệ Đình Tuyệt vẫn duy trì dáng vẻ như cũ.

Khuôn mặt tuấn tú vĩnh viễn lộ ra ý cười như có như không cộng với vẻ mặt không cảm xúc, giống như điều anh nghe được chỉ là một truyện cười.

Em hai, muốn uống đúng không?

Đêm nay sẽ khiến cho tên nhóc này nếm mùi hậu quả của việc uống rượu.

Lệ Dạ Hiêu khinh thường nhướn mày. “Đúng, uống chứ, quan trọng còn phải tìm hiểu đại ca nhiều hơn.”

Chỉ cần đêm nay Lệ Đình Tuyệt lộ ra một ít dấu vết, anh ta sẽ để cho anh vĩnh viễn đánh mất tư cách người thừa kế của Lệ gia.

Ánh mắt hai người đàn ông Lãnh Nhiên giao nhau, trên mặt không gợn sóng trái ngược với đáy lòng đang gió bão gầm thét.

Đến phòng bao của Lệ Đình Tuyệt, Lãnh Nhiên và cả Ngôn Ngọc nhìn thấy người tới thì hơi biến sắc. Hai anh em cũng vừa là đối thủ một mất cùng đến, vẻ mặt quái lạ, quả thật hết sức kì lạ.

Hai người giống như gặp phải quỷ, hết nhìn Lệ Đình Tuyệt lại nhìn Lệ Dạ Hiêu.

Nhìn cái gì? Gọi rượu đi đêm nay chúng ta cùng uống.

Anh ta gằn mạnh hai chữ cuối cùng cũng kéo thật dài để hai người hiểu rõ. Người này tính tình không tốt muốn bọn họ phải tiếp đón cho tốt.

Lãnh Nhiên kêu phục vụ gọi thêm mười chai rượu. Sau đó cười với mấy người, “Chơi đến nơi tới chốn luôn, thấy thế nào?”

Ngôn Ngọc thở dài, rõ ràng anh ta là một bác sĩ, đối với dưỡng sinh coi trọng vô cùng.Tối nay mà vậy thì lá gan phải chịu thiệt rồi.

Lệ Đình Tuyệt ngồi bên này, Lệ Dạ Hiêu ngồi bên kia, giữa hai người được ngăn cách nhau bởi chiếc bàn dài, còn phục vụ mở rượu cho họ, rót rượu xuống ly thuỷ tinh.

Lệ Đình Tuyệt hút thuốc, ánh mắt mê người tà khí tận trời, đặc biệt khi ở dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông mị hoặc giống như con hồ ly tu ngàn năm.

Mà ánh mắt Lệ Dạ Hiêu vô cùng lợi hại, Lãnh Nhiên cảm nhận được sát khí nặng nề liền nâng ly rượu lên, “Nào, uống rượu giải khát trước đã.”

Bốn người nâng chén, trao đổi ánh mắt rồi uống cạn.

Lệ Dạ Hiêu hỏi: “Anh à, còn nhớ chuyện hồi nhỏ anh thường xuyên tè dầm không?”

Nói xong cười nham hiểm, hai mắt hẹp dài híp lại phát ra sự hung hăng.

Lãnh Nhiên không nhịn được cười, anh ta không biết một Tuyệt lãnh khốc vô tình nhưng cũng có quá khứ đáng gờm như vậy, cũng có lời hay điều đó đủ cho anh ta cười cả đời còn được.

Ngôn Ngọc lén lút đá anh ta, nhắc anh ta ai mới là kẻ thù đích thực của hiện tại, Lãnh Nhiên vội vàng ngậm miệng, lời muốn trêu chọc Tuyệt cũng nuốt ngược trở lại.

Mà ngón tay thon dài sạch sẽ của Lệ Đình Tuyệt đang kẹp điếu thuốc đưa lên môi hít một hơi, con ngươi sáng ngời ẩn hiện trong làn khói.

Kẻ tè dầm đích thực mới là cậu, hơn nữa còn tè dầm đến tận khi lên bảy.

Muốn thử thăm dò anh, ha, tiếp tục đi. Nói xong anh cười vô cùng gian xảo cùng bộ dạng lười nhác, đặc biệt mê người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.