Editor: Waveliterature Vietnam
Tiểu Ngư, em tìm đồng nghiệp khác đi cùng đi, chị có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.
Tiểu Ngư thấy quả thật sắc mặt của cô không được tốt lắm, vì thế chỉ có thể tìm người khác. Cô đi rồi, Mạc Thanh Yên thay đổi một bộ quần áo khác. Vì nơi này đặc biệt nóng, nên cô liền chọn một chiếc áo hai dây màu trắng cùng một chiếc quần short.
Đứng ở trước gương ngắm qua ngắm lại, rất tùy ý, như vậy hắn sẽ không nghĩ là cô cố ý đi tìm hắn.
Mạc Thanh Yên dùng thân phận Lệ thái thái lấy được số phòng của Lệ Đình Tuyệt, ngay tại tầng 8, phòng 808. Chính là phòng bên cạnh phòng cô, cô cầm lấy bộ âu phục của hắn, treo trên khuỷu tay.
Đứng trước cửa phòng hắn, hít sâu một hơi, cuối cùng nhấn chuông cửa.
Diệp Thanh Khuynh mở cửa, trong nháy mắt cửa mở ra, nụ cười của cô ta đột nhiên cứng đờ.
Mạc tiểu thư, cô tìm ai?
Bời vì trước kia Lệ Đình Tuyệt đã nói không biết cô, cho nên cô ta cho rằng Mạc Thanh Yên và Lệ Đình Tuyệt không quen biết.
Diệp Thanh Khuynh mở cửa, đó là chuyện trong dự đoán, Mạc Thanh Yên đã sớm chuẩn bị, ngọt ngào cười.
Tôi đến trả lại áo cho anh ấy, anh ấy không có ở đây sao?
Lúc này Diệp Thanh Khuynh mặc một chiếc váy họa tiết hoa văn dài, trên môi là sắc son đỏ rượu, mười phần cá tính. Có thể là đã mất một phen công phu, rơi vào mắt Mạc Thanh Yên, cô liền thấy có chút không thoải mái.
Bời vì cô ta tận lực trang điểm, lại còn một mình ở chung phòng với Lệ Đình Tuyệt.
Cô đưa áo cho tôi là được rồi.
Diệp Khuynh Thanh lãnh đạm nói, dường như đang đề phòng cô.
Mạc Thanh Yên lại nắm cái áo không buông tay, Diệp Khuynh Thanh muốn lấy về, hai người phụ nữ cứ giằng co như vậy.
Ai?
Lệ Đình Tuyệt đi tới, nhìn thấy Mạc Thanh Yên cùng Diệp Thanh Khuynh cầm áo, một người kéo lại, người kia lại kéo trở về.
Cặp mắt đào hoa của hắn híp lại, tự tay cầm bộ quần áo về.
Thật ra cô không cần trả lại, người khác mặc qua, tôi sẽ không mặc lại nữa.
Dứt lời hắn ném cái áo vào thùng rác, sau đó ngồi vào sô pha cầm một phần tài liệu lên xem.
Mạc Thanh Yên tức giận cắn môi, hắn ta ghét bỏ cô đến vậy? Cái áo cô mặc qua, hắn liền vứt bỏ như vậy, thật sự là phá sản.
Diệp Thanh Khuynh thấy cô vẫn nhìn vào bên trong, cố ý dùng thân thể che lại.
Mạc tiểu thư, còn có chuyện gì sao?
Mạc Thanh Yên mới ngẩng đầu liếc cô ta một cái: “Không còn việc gì rồi.”
Sau đó tức giận xoay người trở về phòng của mình. Ngã vào chiếc giường lớn mềm mại, cô tức giận mắng.
Lệ Đình Tuyệt, anh đúng là đồ trứng thối, có gì đặc biệt hơn người, còn làm bộ không biết tôi, quá đáng giận. Anh thích mẫu phụ nữ như vậy đúng không, hy vọng anh không bị nghẹn chết.
Diệp Thanh Khuynh đi vào phòng, hai tay khoác lên vai Lệ Đình Tuyệt.
Tuyệt, anh có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một chút không?
Dứt lời cô ta ngồi lên trên đùi hắn, lông mày Lệ Đình Tuyệt nhíu lại.
Thiết kế Diệp, xin hãy tự trọng.
Hắn kéo cô từ trên người mình xuống, đứng lên. Lấy ra một điếu thuốc châm lên, sau đó lạnh giọng nói.
Cô đi ra ngoài đi, những thứ còn lại một mình tôi xem là được.
Sắc mặt Diệp Thanh Khuynh khẽ biến, tên của Lệ Đình Diệp cô ta đã sớm nghe qua. Nhưng mà công ty chi nhánh này quá nhỏ, anh ta chưa bao giờ đến, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn. Hoàn toàn bị anh mê hoặc, mặc kệ là lúc hắn làm việc hay là bộ dáng hút thuốc của hắn.
Vốn tưởng rằng anh ta cũng có hứng thú với mình, nhưng hiện tại xem ra, anh ta lạnh lùng như thế, thái độ đối với cô cũng là lạnh băng băng, không thèm đếm xỉa, chỉ có thể lưu luyến mà ra ngoài.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, Lệ Đình Tuyệt chuyển mắt nhìn bộ âu phục trong thùng rác, đi qua nhặt lên, đặt dưới mũi khẽ ngửi. Tất cả đều là hương vị của cô, ánh mắt của hắn càng trở nên sâu thẳm.
Hương hoa lài thoang thoảng khiến cho trái tim của hắn trong nháy mắt bị lấp đầy, tựa như cô đang ở trong lòng mình.