CHƯƠNG 2
“Y a a a –––” Vương Gia Vĩ phát ra tiếng kêu bén nhọn, giống như bị điện giật mà nhảy bắn lên.
“Ư hư… Vì sao không hút được…” Người đàn ông giống như trẻ con đang đói sữa ra sức hút, làm cho một Vương Gia Vĩ chưa nếm tình đời kêu giống như sắp đứt hơi –––
“Ô a a ––– đừng ––– đừng hút nữa” đầu nhũ nhỏ bé bị hút đến sưng đỏ lên, theo đó là một loại khoái cảm vô cùng khủng bố tràn ra khắp thân thể. Vương Gia Vĩ sợ hãi không ngừng tay đấm chân đá, rất sợ bản thân sẽ khó giữ được trinh tiết!
Khi còn đang chìm trong bối rối, cậu may mắn đụng đến cây đao tùy thân mang theo của người đàn ông.
Đao bị rút ra khỏi vỏ, kề sát vào bên cổ của anh ta –––
“Mau… Mau thả tôi ra… Bằng không… Bằng không tôi liền một… Một đao… Làm thịt anh!” Vì là lần đầu tiên uy hiếp người khác nên giọng của Vương Gia Vĩ cực kỳ run rẩy, lời nói ra cũng lộn xộn lung tung.
Đáng tiếc tên kia đã uống say khướt kia lại tuyệt đối không để uy hiếp của cậu vào bụng. “Hì, ta đã biết, cưng không phải mẹ ta. Mẹ ta không cho phép ta chơi dao, cưng là cục cưng nhỏ, đúng không?”
“Ai là cục cưng nhỏ của anh! Không được nói lung tung!”
“Đến đây, cục cưng nhỏ, mau sờ sờ cục cưng lớn của ta nào, nó cương đến sắp nổ tung rồi!”
“Nổ là tốt nhất, đỡ cho tôi còn phải dùng đao cắt nó!”
“Mặc kệ nó, cưng không sờ, ta liền trực tiếp cắm vào cái lỗ nho nhỏ của cưng nha!”
“Chọc của chính anh đi! Bớt ở đấy mượn rượu giả điên cho tôi!”
Hai người một trận lôi kéo đánh đấm, không biết làm thế nào, cây đao trên tay Vương Gia Vĩ không làm bị thương đến người đang cường bạo mình, ngược lại còn cứa lên cẳng chân của chính mình –––
“A ––– đau quá –––” Vương Gia Vĩ phát ra một tiếng hô đau –––
Da thịt non mịn bị cây đao sắc bén cắt ra một đường rách nho nhỏ –––
Mặc Ưng nhìn thấy máu tươi đỏ sẫm chảy ra, sợ tới mức rượu cũng tỉnh sạch –––
“Trời ạ! Cưng có làm sao không?”
“Anh nói thử xem?!” Cái tên ngu ngốc này hỏi vô nghĩa cái gì không biết!
“Cục cưng nhỏ, đừng sợ, ta lập tức xử lý giúp cưng!”
Nhìn thấy anh ta đột nhiên cúi đầu liếm lên vết thương của mình, Vương Gia Vĩ lập tức ngây dại.
“Anh… Anh đang làm gì vậy?” Vương Gia Vĩ cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng bừng lên.
“Tiêu độc á.” Mặc Ưng tiếp tục vươn đầu lưỡi chăm chú liếm.
Da thịt ở chân giống như bị trúng độc rắn nảy lên cảm giác tê dại, Vương Gia Vĩ cắn răng, không cho mình rên rỉ ra tiếng.
Mặc Ưng sợ cậu đau, liền lấy rượu thuốc đặc chế mang đến từ Cổ quốc đặt ở đầu giường, uống một ngụm ngậm trong miệng, dùng cách thức bắt buộc miệng đối miệng mà rót vào –––
“Ưm ––– a –––”
Cứ như vậy bị rót vài ngụm, Vương Gia Vĩ luôn luôn tự nhận tửu lượng không tồi lại bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân ngứa ngáy…
“A a… Ngứa chết tôi…” Lung tung kéo quần áo của bản thân, làm cho Vương Gia Vĩ sinh ra phản ứng mẫn cảm với loại rượu kỳ lạ này lăn qua lộn lại trên giường, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
“Cưng làm sao vậy? Làm sao mà ngứa?” Nhìn cậu giống như rất khó chịu, Mặc Ưng lập tức đau lòng hỏi.
Ngứa ngáy chưa từng có chạy tán loạn trong mạch máu, xâm lấn đến từng tế bào, làm cho Vương Gia Vĩ đang choáng đầu hóa mắt đột nhiệt lột sạch quần áo của mình, giống như đứa trẻ khóc òa lên!
“Ô oa oa… Ngứa quá, toàn thân đều ngứa qua… Anh mau giúp tôi gãi đi…”
Bàn tay ngăm đen của Mặc Ưng bị lôi đi, đặt ở trên da thịt trắng nõn bóng loáng kia –––
Một đen một trắng tương phản, thật sự sinh ra chấn động mười phần *** loạn đối với thị giác!
Mặc Ưng liếm liếm miệng, trong đầu trong bụng quay vòng ý niệm vô cùng hạ lưu…
Nếu thịt heo lớn màu đen sậm của bản tù trưởng cắm vào cái mông nhỏ trắng nõn nộn nộn này, không biết sẽ thích đến cỡ nào!
Mặc Ưng không hổ là cao thủ săn cái đẹp có số đào hoa, vừa mới động *** niệm, thì ngay lập tức có một bé ngốc khờ dại thiện lương tự động dâng lên cửa.
“Ô… Thật thoải mái… Dùng thêm lực gãi đi…” Bị người đàn ông gãi đến thích nghiêng ngả, Vương Gia Vĩ đột nhiên xoay người qua, đầu nằm ở trên giường, cái mông chổng cao lên trời, hai tay không thèm xấu hổ dùng sức banh hai cánh mông tròn trĩnh non mềm, lộ ra cúc động nhỏ xinh. “Còn có nơi này, bên trong ngứa lắm, ô… Mau giúp tôi gãi đi…”
Mặc Ưng tù trưởng dù đã chơi đủ tuấn nam mỹ nữ khắp thiên hạ hiện tại cũng thấy máu mũi cuồng phung!
“Mẹ nó, hôm nay không đâm chết đồ *** phụ nhà cưng, con đại hắc ưng này của ta liền đổi tên là tiểu ma tước!” Tù trưởng tà ác đầu tiên vươn một lóng tay thử chọc vào –––
Tràng thịt vừa nóng vừa mềm lập tức quấn chặt lên, đầu ngón tay thô to đầy vết chai cứng của người đàn ông vừa động liền mang ra một lượng lớn *** dịch…
“A a a ––– thích quá… Gãi làm tôi thích quá… Người tốt, anh là người tốt…” (người tốt? =))~)
Ha! Còn người tốt chứ! Chờ cưng tỉnh rượu, chỉ sợ sẽ nguyên rủa cho ta bị đày xuống mười tám tầng địa ngục ấy chứ. Mặc Ưng bật cười ranh mãnh.
“Hừ a… Người tốt… Lại đi vào một chút… Ô… Không đủ… Còn muốn vào nữa cơ… Bên trong ngứa lắm a…” Cảm giác có một chỗ ở sâu trong đường ruột ngứa đến làm cho người ta phát điên, Vương Gia Vĩ đã trở nên thần trí không rõ chỉ biết khóc nức nở quay đầu cầu xin người đàn ông gãi vào càng sâu…
“Ai nha, đầu ngón tay của ta không đủ dài, gãi không đến chỗ ngứa của cưng, bản tù trưởng đã làm người tốt thì làm đến cùng, tặng cưng một cây đại bổng bổng, gãi ngứa giúp cưng miễn phí được không?”
“Được được… Thật tốt quá… Mau cho tôi đại bổng bổng…” (=))~)
“Cưng đã quên nói một câu nha.”
“À, xin lỗi, tôi đã quên. Cảm ơn, cảm ơn người tốt dùng đại bổng bổng gãi ngứa giúp tôi.” Vương Gia Vĩ dùng ánh mắt thuần khiết của trẻ con cảm kích nhìn người đàn ông. (=))~)
Ta thật sự là nghiệp chướng nặng nề nha…
Vị tù trưởng ngủ với đủ các mỹ nhân khắp nơi trong thiên hạ lần đầu tiên chảy xuống giọt mồ hôi lạnh tràn ngập cảm giác tội ác. Mặc Ưng cảm thấy bản thân mình có lẽ thật sự sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục thôi.
Chỉ là thịt non mỹ vị tuyệt luân bày ra ở trước mắt cũng không thể không ăn, bằng không chính hắn đầu tiên sẽ tinh trùng xông não, buồn bực mà chết.
“Đến nào, tiểu mỹ nhân, đại bổng bổng của bản tù trường muốn đi vào gãi ngứa!”
Đem thịt heo lớn thô đen lớn hơn người bình thường rất nhiều để ở trên cúc huyệt đang chảy *** dịch ròng ròng, Mặc Ưng nương theo dịch trơn tự nhiên đâm mạnh một phát đến tận gốc –––
“Oa a a a!!”
Giang khẩu chưa bao giờ bị thứ gì xâm nhập đột nhiên bị một cây sắt lớn nóng hầm hập hung hăng cắm vào, Vương Gia Vĩ đau đến run rẩy cả người, nước mắt thoáng chốc liền chảy ra!
“Oh oh oh ––– cắn thật chặt nha! Thích muốn chết!” Mặc Ưng phát ra tiếng gầm nhẹ thống khoái, đem côn thịt rút ra đến lúc sắp rời khỏi miệng huyệt thì lập tức hung hăng thúc mạnh, lại một lần nữa đâm mạnh đến tận gốc!
“Y a a a ––– chính là nơi đó!” Chỗ gồ lên ngứa đến chết người ở sâu trong cơ thể kia đột nhiên bị côn thịt một kích chọc vào, Vương Gia Vĩ lập tức quên luôn đau đớn vì bị phá trinh vừa rồi, cậu lần đầu tiên cảm nhận được loại khoái cảm mất hồn này, thích đến mức run rẩy cả người, thả lỏng yết hầu bắt đầu lớn tiếng kêu rên –––
“A a… Thích quá… Lại đâm tôi… Đại bổng bổng của người tốt đâm tôi rất thích nha…”
Mặc Ưng nhìn thấy cậu nhóc này lần đầu tiên giang giao (khụ khụ) đã kêu *** đãng như vậy, quả thực như vớ được chí bảo, càng thêm không kiêng nể gì cuồng đâm mãnh thúc vào trong cúc huyệt vừa chặt lại nóng kia.
Thịt heo lớn của Mặc Ưng mỗi lần đụng vào chỗ gồ lên *** loạn kia, thì chàng trai dưới thân sẽ kêu giống như muốn tắt thở vậy, mông xoay mạnh đến mức thiếu chút nữa xốc Mặc Ưng từ trên người xuống.
Biết đây là tử huyệt của cậu ta, Mặc Ưng lại liên tục nhắm về chỗ này sống chết đâm chọc –––
“A a a ––– lại đâm tới rồi ––– đại bổng bổng của người tốt đâm chết tôi rồi! Ô… Thích quá ––– thích qua ––– thích đến không chịu nổi –––” bị khoái cảm vô tận làm cho không có đường đi, Vương Gia Vĩ nước mắt nước mũi chảy ròng, hai tay quơ loạn lung tung, tùy tay nắm lấy gối đầu cắn vào miệng, không ngừng kêu lên những tiếng phóng túng –––
“Oh oh ––– thao chết đồ *** đãng nhà cưng! Lần đầu tiên bị đàn ông chơi mông vậy mà có thể thích thành như vậy, hôm nay không thao cưng đến ngất xỉu, thì sao có thể cho cưng lĩnh giáo được lợi hại của tù trưởng Mặc Ưng ta!”
Mặc Ưng cười tà, hít thở một cái thật sâu, tăng thêm mã lực, lại bắt đầu một vòng đâm chọc mới –––
Côn thịt siêu dài được tắm đầy bọt nước *** đãng trong cúc huyệt lại càng thô càng đen, liên tục cuồng loạn xuyên qua giữa cặp mông trắng nõn săn chắc, nộn thịt nơi giang khẩu hồng hồng bị đâm khi thì cuốn vào, khi thì nhảy ra, phì phì phun ra *** dịch –––
“A a a a ––– lại chảy nước ––– không được ––– thích chết tôi ––– bắn ––– tôi muốn bắn –––”
Vương Gia Vĩ thích đến thần trí không rõ vung vẩy một đầu ướt rượt mồ hôi, thét chói tai bị đàn ông thao bắn!
Một dòng dịch thể đặc sệt màu trắng bắn đầy lên chiếc chăn tơ tằm màu xanh ngọc…
Mặc Ưng đắc ý nở nụ cười, “Không nghĩ tới vật nhỏ răng nhọn lợi mềm của chúng ta lại *** đãng như vậy, bị ta tùy tiện thao vài cái liền bắn đầy giường. Chẳng qua bản tù trưởng lại yêu loại Ớt Nhỏ khẩu thị tâm phi như cưng mới chết chứ, phải thế khi thao mới đã nghiền. Bắt đầu từ ngày mai, cưng liền đi theo bên người bản tù trưởng, chờ sau khi ta về nước, liền ngoại lệ thu cưng vào hậu cung của ta.”
Hoàn toàn không nghĩ đến đối phương có thể cự tuyệt hay không, côn thịt của tù trưởng Mặc Ưng, người đã muốn đem chàng trai dưới thân trở thành vật sở hữu của bản thân còn chưa bắn tinh, lại tiếp tục bắt đầu đâm chọc vào cúc huyệt đang không ngừng run rẩy kia.
Cho đến khi dùng hết các loại tư thế cơ thể thao đến mức chàng trai không ngừng kêu khóc, bắn một lần lại một lần, cuối cùng thích đến hôn mê bất tỉnh, Mặc Ưng mới thống khoái mà bắn dịch thể đặc sệt đầy ngập vào mông của cậu ta…