CHƯƠNG 3
Trong hoàng cung đàn ca nhảy múa, mỹ nữ mặc lụa mỏng, múa bụng uyển chuyển như rắn nước, từng động tác lấp lánh ánh trang sức, kiều diễm động lòng người.
Các đấng mày râu quý tộc vừa ăn những loại trái cây hiếm quý trước mặt, vừa vui cười thưởng thức.
À không, cũng không phải ai cũng cười, chí ít có một người ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, những người da ngăm chung quanh cậu đều mặc trang phục truyền thống Cổ quốc, chỉ mình cậu mặc bộ âu phục được cắt may vừa vặn, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.
Điều này làm cho cậu nổi bật giữa đám người đang xem ca múa cùng thưởng thức món ngon.
“Trợ lý Vương có vẻ không hài lòng nha, cậu không thích ca múa của tệ quốc sao?” Ở chính giữa phía trước, quốc vương Aster ngồi ở địa vị tối cao đắt tiền xa hoa chú ý đến tâm tình của vị khách phương xa.
“A? Không, ca múa vô cùng đặc sắc, bẩm quốc vương bệ hạ.” Vương Gia Vĩ sửng sốt một chút, mới ý thức được quốc vương đang nói chuyện với mình, vội vàng rặn ra nụ cười xã giao, “Thật xin lỗi, vừa rồi chắc là vì tôi…… Hơi mệt, cho nên không tập trung. Tôi vô cùng cảm kích sự chiêu đãi nồng hậu của bệ hạ.”
“Mệt mỏi?”
“Đúng vậy, có chút không khỏe.”
Huống hồ, tôi vừa bị tên sắc ưng ngồi kế ngài bắt vào chỗ tối, ra ra vào vào cho tôi ăn no rồi!
Cầm thú!
Cái mông đến bây giờ vẫn còn đau nhức, khiến tôi ngồi bình thường không được, phải ưỡn ngực thẳng lưng thế này……
Vương Gia Vĩ nghĩ đến cuộc gặp gỡ *** đãng vừa rồi, không khỏi hung dữ trừng mắt liếc tên đầu sỏ.
“Cũng phải, trợ lý Vương từ xa đến, trên đường nhất định mệt mỏi nhiều. Hơn nữa khí hậu nơi đây khác quê nhà của trợ lý Vương, cần thời gian để thích ứng a.” Quốc vương gật đầu hiểu chuyện, lơ đãng liếc đường đệ bên cạnh.
Vị khách này còn nghĩ mình giỏi che giấu, nhưng cái liếc vừa yêu vừa hận kia, quốc vương sao không nhìn ra.
Mặc Ưng cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội không quản lý nổi cái nghiệt căn giữa háng.
Lần này còn trêu chọc nhân viên Tập đoàn Sở thị phái tới, chuyện hợp tác làm ăn về năng lượng mặt trời rất quan trọng với Cổ quốc, nếu như vì một đứa không biết chừng mực như đệ mà làm hỏng việc, xem ta có buông tha đệ hay không.
Quốc vương bệ hạ mỉm cười, đưa mắt cảnh cáo Mặc Ưng.
Mặc Ưng lập tức hiểu, chẳng những không sợ hãi, ngược lại dù bận vẫn ung dung cười meo meo nhìn bé con vừa làm đại nhục bổng của hắn sung sướng suốt một buổi chiều – Vương Gia Vĩ.
“Quốc vương bệ hạ, trợ lý Vương đã cảm thấy mệt, không bằng để thần đưa trợ lý Vương đi về nghỉ ngơi. Trên đường, thần còn có thể cùng trợ lý Vương bàn bạc công việc.” Mặc Ưng cố ý dùng giọng điệu chính trực nghiêm trang nói.
Vừa tiếp xúc với ánh mắt *** tà của hắn, tóc gáy Vương Gia Vĩ lập tức dựng thẳng lên.
Còn nói nữa?!
Đã “nói” suốt một buổi chiều, bây giờ còn muốn “nói” nữa, cho dù là một trợ lý thiên tài như tôi chắc cũng “nói” đến tinh tẫn nhân vong quá!
“Đúng vậy, tôi muốn trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi kí kết hợp đồng chính thức ngày mai. Chỉ là,” Vương Gia Vĩ nghiến răng nghiến lợi nói, “Không nhọc tù trưởng đại nhân hộ tống, tôi biết đường về phòng. Cảm ơn ‘ý tốt’ của ngài!”
“Nha, như vậy a, không thành vấn đề, dù sao trong phòng ta bây giờ đầy rẫy phụ nữ bốc lửa khao khát chờ ta, thiếu một người cũng không thành vấn đề.” Mặc Ưng không ngại nhún nhún vai.
Sắc mặt Vương Gia Vĩ đột nhiên biến đổi.
Cậu dĩ nhiên không có cảm tình gì với tên Mặc Ưng này hết.
Chỉ là……
Người này, vừa mới thân mật ôm cậu, quay đầu liền lêu lổng với đám đàn bà khác?!
Gạt người a? Đào đâu ra lắm phụ nữ thích tên sắc ưng này chứ?
Đang miên man suy nghĩ, khóe mắt bỗng nhìn thấy đám vũ nữ vừa nghe lời nói kia của Mặc Ưng, có hơn phân nửa liếc ánh mắt mong chờ về phía hắn, động tác múa càng thêm gợi cảm.
A, đêm nay tù trưởng muốn vời người tới sủng hạnh.
Đây chính là cơ hội tốt.
Tù trưởng tuấn vĩ, làm ơn liếc em bên này nà.
Nhìn em nè tù trưởng ơi.
Nhìn em! Nhìn em chứ!
Một vũ nữ lắc lắc cái bụng thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt Mặc Ưng, còn thiếu chút nữa là đem đôi bồng đào cọ lên đôi môi xinh đẹp của hắn.
Mặc Ưng lạnh nhạt mỉm cười, ánh mắt lướt qua vòng eo thon thả của vũ nữ, quan sát Vương Gia Vĩ đang trừng mắt căm phẫn.
Như thế nào? Ớt Nhỏ, bản tù trưởng nói không có sai a.
Một đoàn người đẹp xếp hàng chờ bản tù trưởng “chà đạp” a.
Chỉ là, bản tù trưởng hiện tại chỉ muốn hung hăng chà đạp cưng thôi.
Đem Ớt Nhỏ cao ngạo chà đạp đến kêu khóc cầu xin tha thứ, như vậy mới thú.
Vương Gia Vĩ nghiêng đầu qua một bên.
Buồn cười, cầm thú chết giẫm, có người đẹp quyến rũ thích lắm hả?
Tốt thôi, cứ đem cái thứ nghiệt căn ấy dùng trên người khác đi, tôi không thèm!
Trong dạ dày đau xót, nhất định là vừa rồi ăn bậy bạ gì đó, nhất định là vậy!
Khúc nhạc cuối cùng kết thúc, cảm giác bi thương của Vương Gia Vĩ càng lúc càng nặng, cái mông vừa bị đâm buổi trưa cũng càng lúc càng đau nhức.
Ngừng lại! Không được khổ sở vì tên chết tiệt kia!
“Quốc vương bệ hạ, cảm ơn ngài đêm nay đã chiêu đãi rất thịnh tình.”
Sau khi khách sáo cảm ơn quốc vương, Vương Gia Vĩ không thèm liếc tên tù trưởng ngồi kế bên đang nhàn nhã ngửa đầu uống rượu, cậu đứng lên, liền được thị vệ cung kính dẫn đường rời đi.
Hoàng cung rất lớn, hành lang bốn phương thông suốt.
Thị vệ dẫn Vương Gia Vĩ đi tới đi lui trong vương cung hoa lệ, đi hơn hai mươi phút, cũng không thấy bóng dáng phòng dành cho khách.
Lại vượt qua một bức tường khắc tranh xanh vàng rực rỡ tràn ngập dị quốc, lại xuất hiện một đình viện mỹ lệ dưới ánh trăng làm cho người khác hít thở không thông.
“Các anh đưa tôi đi nhầm đường rồi phải không?” Vương Gia Vĩ gọi thị vệ.
Cậu nhớ rõ từ lúc đến đây vẫn chưa từng thấy đình viện này.
“Không sai đường, Vương tiên sinh. Đi lên chút nữa là phòng riêng của tù trưởng.”
“Cái gì? Ai kêu anh dẫn tôi đi đến phòng tên ***…… Tù trưởng? Phòng dành cho khách của tôi đâu?”
“Nhưng mà, tù trưởng ra lệnh, vì phục vụ cho công việc, phòng của ngài được xếp trong tẩm cung của tù trưởng.
Vương Gia Vĩ vừa sợ vừa hận.
Cầm thú lại muốn làm gì?
Không phải nói trong phòng có một đống đàn bà đẹp đang chờ hắn sao?
Chẳng lẽ hắn cường bạo mình còn không thỏa mãn, còn ép mình tận mắt xem hắn ôm đàn bà khác?
Đáng chết!
Hiện tại tâm tình phải phát điên như núi lửa phun trào mới đúng, vì sao trong bụng vô cùng đau xót?
“Tôi không muốn vào phòng của hắn, lập tức dẫn tôi đi đến khách phòng của tôi.”
“Nhưng mà, tù trưởng căn dặn……”
“Không chịu dẫn đường sao? Tôi tự đi!” Vương Gia Vĩ không nói hai lời xoay người rời đi.
Đột nhiên, một thân ảnh cao lớn chờ sẵn sau tường đi ra, vừa kịp ngăn lại Vương Gia Vĩ.
“Không phải đã nói, để bản tù trưởng dẫn đường là tốt nhất sao.” Mặc Ưng hướng đám thị vệ phất tay, tràn ngập uy nghiêm nói, “Lui xuống đi, khách giao cho ta.”
“Anh muốn làm gì?”
“Ớt Nhỏ, cưng nói bản tù trưởng muốn làm gì ni? Nói túm lại, đêm nay sẽ có người đẹp bé xinh trong phòng chờ đợi bản tù trưởng thao đó nha, hiện tại đương nhiên là muốn ôm bé xinh đẹp này vào phòng rồi.” Mặc Ưng hứng phấn cười cười.
“Nằm mơ! Anh mơ tưởng!”
“Nói như vậy, cưng muốn làm ở đây à?
“Không phải……”
“Cũng có thể a, dưới ánh trăng của Mã Thái cổ quốc lột sạch cưng ra, bản tù trưởng sẽ thấy cảnh tượng mê người nha! Làn da bóng loáng này có phát ra ánh sáng *** mỹ dưới trăng không?”
Mặc Ưng tà ác cười, từng bước một, chậm rãi tới gần cậu.
————————————————————————————————-
Kế tiếp lại là những buổi đêm sung sướng vô tận.
Mỗi sáng sớm tù trưởng Mặc Ưng tôn quý đều ra cửa với tâm trạng thỏa mãn vô độ, lòng vui phơi phới.
Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên nghe tin Vương Gia Vĩ sinh bệnh, vội vàng như lửa thiêu chạy về!
“Ớt Nhỏ, cưng làm sao vậy?” Mặc Ưng vừa đi đến trước giường, lập tức cúi người ôm cậu vào lòng.
Mặc dù cảm giác được hắn ôm rất thoải mái. Nhưng Vương Gia Vĩ thẹn thùng lại không chịu lộ ra biểu tình vui sướng, ngược lại cau mày hỏi, “Sao anh quay về? Hôm nay không phải đi thị sát công trường năng lượng mặt trời tương lai sao?”
“Đừng nói năng lượng mặt trời cái quỷ gì, ta đang hỏi cưng bị sao vậy? Tại sao lại sinh bệnh?”
Mặc Ưng không kiên nhẫn nói, vụng về đặt tay lên trán Vương Gia Vĩ.
Quả thật rất nóng nha.
Chết tiệt! Bọn thị vệ ngu ngốc rốt cuộc làm cái quái gì? Chỉ mới vừa đi khỏi, đã khiến cho bé cưng của hắn ngã bệnh!
“Còn không phải tại anh sao.” Vương Gia Vĩ cho Mặc Ưng một đáp án bất ngờ.
“Cái gì? Ta?” Mặc Ưng chỉa chỉa mũi mình, vẻ mặt không tin.
“Phải! Là tại anh!” Vương Gia Vĩ đỏ mặt nói, “Vì tên không biết kiềm chế như anh đó, dù mông có bằng sắt đi nữa có chịu nổi không chứ?”
“Vì sao không chịu nổi? Rõ ràng cưng kêu *** đãng sung sướng lắm mà?”
Luôn luôn bị đám đàn bà khát tình vây chung quanh, khát cầu hùng ưng giữa háng của hắn, hiển nhiên cho tới bây giờ tù trưởng đại nhân không hề để ý đến việc đối tượng có chịu nổi hay không.
Nhất là, Vương Gia Vĩ bé này dáng người tương đối mảnh mai, trước khi gặp hắn quả thật trong trắng không có tí kinh nghiệm về mặt này.
Trông thấy Mặc Ưng vẻ mặt u mê, Vương Gia Vĩ tức đến đánh người.
“Tự anh đếm đi, tối hôm qua anh làm bao nhiêu lần?”
“Tám lần? Hay là chín lần? Ta còn muốn làm đủ mười lần, nhưng mà cưng bảo không muốn.”
“Làm ơn đi! Một buổi tối làm tám chín lần thật là không bình thường !”
“Cho nên ta mới nói phải làm mười lần, số chẵn đẹp hơn.”
Vương Gia Vĩ cảm giác bệnh tình của mình bị thể lực siêu phàm và *** siêu cường của tên biến thái đại *** ưng làm cho chuyển biến xấu .
“Trước lần thứ mười, không, trước lần thứ ba, tôi đã van xin ngừng lại, tại anh nhất định làm làm làm!”
“Nhưng mà cưng kêu *** cực kỳ sướng……”
“Anh một mực làm, tôi đương nhiên sẽ kêu a! Anh bị kẻ khác đâm rồi đâm, niết rồi niết, cắn rồi cắn, anh có thể không kêu sao?” Vương Gia Vĩ dùng ngón tay chọt chọt cơ ngực rắn chắc của tù trưởng.
Đầu ngón tay ẩn ẩn đau.
Một thân cơ bắp này luyện ra được từ sa mạc nào ra vậy? Cứng như đá……
“Dù sao, tôi bệnh đều là do lỗi của anh không biết kiềm chế đấy.”
Vương Gia Vĩ nói xong câu đó, lập tức hối hận.
Bởi vì trong mắt Mặc Ưng, rõ ràng nhìn thấy một loại biểu tình, có thể xem là đau lòng cùng hối hận.
Loại vẻ mặt này lại xuất hiện trên người tự đại cuồng vọng như Mặc Ưng, làm cho cậu cảm thấy không đành lòng.
“Thật xin lỗi.”
Trái tim Vương Gia Vĩ giộng mạnh đến mức muốn rớt ra ngoài.
Làm ơn đi, đừng làm vẻ mặt này được không? Còn mở miệng nói xin lỗi, anh muốn dụ dỗ tôi mềm lòng để yêu thương nhung nhớ anh sao?
Nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt ôn nhu thương tiếc của hắn, yêu cầu gì cậu cũng chấp nhận làm.
Đương nhiên, Vương Gia Vĩ chưa mất lý trí đến độ nói ra mấy lời này.
Nhưng phải dựa vào lần sinh bệnh này mà dạy dỗ tên sắc ưng, đây là mục tiêu quan trọng nhất của cậu.
“Ách, cũng không cần xin lỗi, chỉ cần anh từ nay về sau…… Từ nay về sau kiềm chế một chút là tốt rồi.” Vương Gia Vĩ thẹn thùng nói.
“Đêm nay chỉ làm bảy lần?”
“Không được!” Vương Gia Vĩ rống to.
May mắn cậu không có mềm lòng a, bằng không đêm nay chết thảm.
Tối hôm qua chín lần, cái mông đáng thương nở hoa đau nhức kinh khủng, tám phần là còn sưng, anh có biết là đâm ngõ thịt non nhỏ hẹp này chín hiệp, quả thực cũng có thể ma sát phóng điện a!
“Vậy tối nay chỉ sáu……”
“Một lần cũng không thể! Tôi bị anh chèn ép đến sinh bệnh, sờ trán của tôi đi.” Vương Gia Vĩ cố ý làm ra bộ dáng yếu ớt, tựa vào ngực tù trưởng.
Không thể không thừa nhận, nằm trong ***g ngực rắn chắc này, cảm giác thật tuyệt.
“Một lần cũng không thể? Nhưng mà ta nhịn không được……”
“Khụ khụ khụ khụ!”
Trông thấy Vương Gia Vĩ liên tiếp ho khan, Mặc Ưng đau lòng vô vàn, lập tức vứt sau đầu mấy lời muốn nói.
Đúng rồi, Ớt Nhỏ của hắn cũng không phải là đám đàn bà cơ khát kia, chỗ đó lại căng lại non, xem ra mình cần phải nhẫn nại vài ngày.
Không sợ, mỗi ngày mười lần, cộng dồn từ từ, đợi đến khi bé cưng hết bệnh, sẽ bù đắp không thiếu một lần.
Tù trưởng đại nhân vừa nghĩ đến món thù lao thỏa đáng cho sự hy sinh của mình liền vui vẻ đáp ứng.
Hắn cẩn thận ôm Vương Gia Vĩ, hào khí ngất trời hứa, “Được rồi, vì cưng, bản tù trưởng không tiếc hy sinh. Bé cưng, trước khi thân thể cưng hồi phục, ta cam đoan không ép cưng lên giường.”
“Thật sự?!” Vương Gia Vĩ không dám tin hỏi.
Kỳ thật, cậu cũng không hy vọng xa vời tên *** ưng này có thể triệt để cấm dục a, chỉ cần không ăn sạch thịt còn ráng mút đến xương, Vương Gia Vĩ liền cảm ơn trời đất rồi.
“Thật sự!” Mặc Ưng vỗ ngực cam đoan.
——————————————————————————–
Hai ngày kế tiếp, Mặc Ưng quả nhiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Có thể nói, hai đêm này, đối với người vừa nếm trải tình ái như Mặc Ưng quả thực là cực hình.
Hắn là tù trưởng Mặc Ưng tuổi trẻ cường tráng nhu cầu mãnh liệt a!
Ớt Nhỏ hắn yêu nhất nằm sát bên, thân thể mê người như vậy, nhưng không thể đụng vào.
Không, đây không phải cực hình.
Đây là cực hình tủi hận nhất gầm trời này!
“Ngủ không được? Có phải anh……” Mặc Ưng nằm cạnh cứ lật qua lật lại, Vương Gia Vĩ cũng không ngủ được.
“Không phải! Bản tù trưởng hiện tại thanh tâm quả dục, tâm tình vui sướng.” (*Ụa*)
Mặc Ưng mạnh miệng không chịu thừa nhận, nhưng Vương Gia Vĩ ít nhiều cũng đoán được một chút.
Nhìn hắn khó chịu như vậy, bản thân cũng không vui vẻ gì.
Aish~~~
Nếu như hắn mở miệng yêu cầu, mặc dù mình chưa khỏi hẳn, nhưng cũng miễn cưỡng……
“Cưng ngủ nhanh đi, đừng nói nữa.” Mặc Ưng càng thêm buồn bực.
Tiểu bảo bối không mở miệng còn đỡ.
Vừa mở miệng, khiến hắn nhớ tới lúc bé cưng rên rỉ sung sướng nuốt đại nhục bổng của mình, phía dưới lập tức cứng ngắc.
Không được! Phải hết lòng tuân thủ lời hứa!
Bằng không từ nay về sau sẽ bị bé yêu dấu xem thường, khinh mình là tên đàn ông tinh trùng xông não.
Hắn đối với bé cưng là tấm chân tình thật sự.
Tình nguyện bị quốc vương bệ hạ khinh bỉ, cũng tuyệt không thể bị Ớt Nhỏ yêu dấu khinh bỉ!
“Vậy……”
“Ta đi ra ngoài.” Rốt cuộc Mặc Ưng kềm nén không được phóng xuống giường, khoác áo choàng, che thằng nhỏ đang ngẩng cao đầu tạo phản.
“Đi đâu?”
“Công việc!”
Không đợi Vương Gia Vĩ trả lời, Mặc Ưng liền vội vàng rời khỏi phòng.
.