Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 140: Chương 140: Ba người bị bắt




Lý Văn cam chịu số mệnh, đẩy xe mô tô về phía trước.

Hai đứa nhóc trên xe trông phấn nộn vô hại, hoàn toàn không thể tưởng tượng được những người đó vừa mới bị hai nhóc xử lý.

Ánh chiều tà lúc mặt trời lặn xuyên qua rừng cây, bao trùm trên người hai đứa bé, quả thực là giống như hai tinh linh hạ xuống nhân gian vậy, vô cùng thuần khiết.

“Anh ơi, anh đói chưa, em cho anh ăn nè.” Hạ Vũ Mặc từ trong balo phía sau lấy ra một túi khoai tây chiên.

Hạ Phi nhìn thấy thịt hai bên eo của em trai mình: “Em trai, em còn ăn những thứ này nữa sẽ biến thành heo đấy, cho nên những thứ này cứ để anh hai giải quyết giúp em.”

Hạ Phi lấy đi toàn bộ khoai tây chiên của em trai mình.

Hạ Vũ Mặc: “…”

Lý Văn: “…”

Đúng là không biết xấu hổ.

Đối với anh hai, Hạ Vũ Mặc rất hào phóng, lặng lẽ từ trong balo lấy ra một quả táo để gặm.

Trong balo Hạ Phi không thể lấy ra được vũ khí nào có lực sát thương lớn một tí, trong balo Hạ Vũ Mặc lại lấy ra được toàn đồ ăn.

Đúng là cái đồ thích ăn hàng.

Lý Văn vất vả đẩy xe, nói: “Tiểu Vũ, cho cậu cắn một miếng đi.”

“Không cho.”

Hạ Vũ Mặc cắn rôm rốp một miếng táo, Hạ Phi từ tốn ăn khoai tây chiên, giòn tan, cảm giác rất ngon.

“Hai tên nhóc kia, cậu cực khổ đẩy xe mà các con lại ngồi trên xe nhàn nhã ăn đồ ăn, quả thực là không có nhân tính mà.”

Lý Văn rất buồn bực, bên tai anh ta toàn là tiếng rôm rốp khiến anh ta rất muốn mặc kệ không làm nữa.

Hạ Vũ Mặc vung vẩy cánh tay nhỏ mũm mĩm: “Cậu ơi, làm đàn ông, không thể hẹp hòi như vậy đâu, phải rộng lượng, thân sĩ, cậu xem con và anh hai thân sĩ phong độ biết bao.”

Choáng váng luôn á.

Hai nhóc phong độ thân sĩ thì xuống đẩy xe giùm đê.

Hạ Thiên từ trong balo lấy ra một chiếc máy tính mini, nghiêm túc kiểm tra, trên cánh tay đám người vừa truy sát bọn họ đều xăm hình con rồng.

Có lẽ đây chính là manh mối có thể biết được đối phương là ai.

Hạ Phi nghiêm túc, khí chất bao trùm, Lý Văn nhìn mà cảm thấy hơi sợ.

Đứa nhỏ này, tuổi còn nhỏ sao có thể lạnh lùng như Lục Cận Phong thế kia.

Hạ Vũ Mặc nghiêng đầu nhìn nội dung trên máy tính, rất nhanh, Hạ Phi tra ra được, nghi hoặc lông mày nhíu lại: “Người của Phi Long Bang, thật to gan, dám truy sát mình và em trai, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà.”

“Anh ơi, Phi Long Bang là cái gì?” Sắc mặt Hạ Vũ Mặc tò mò hỏi.

Lý Văn kinh ngạc một lúc, xung phong nói: “Tiểu Vũ, cậu phổ cập cho con biết, Phi Long Bang này, cậu biết, Phi Long Bang này là bang phái lớn thứ hai ở Đế Kinh, tiếng tăm lừng lẫy, bang chủ tên là Chu Tử Thành, là một người rất hung ác, có thù tất báo.”

Hạ Phi chửi bậy: “ Chỉ là một tên lâu la mà thôi.”

Đứng trước tổ chức Ám Dạ, Phi Long Bang chỉ là thứ rác rưởi, không chịu nổi một đòn.

Lý Văn cười nói: “Nhóc con, khẩu khí không nhỏ đâu, vừa rồi thiếu chút nữa cháu bị tiểu lâu la kia giết chết đấy, sao cháu lại đắc tội với Phi Long Bang thế, đúng rồi, chú nghe nói Chu Tử Thành này có sở thích ở phương diện kia, thường chọn những đứa bé trắng trẻo mập mạp để ra tay đấy, không phải bắt các cháu là muốn…”

“Im miệng.” Ánh mắt sắc bén Hạ Phi quét xung quanh một lần: “Chú đi bên nào đấy?”

“Ô hô, đi ngược rồi.” Lý Văn vò đầu, cười hắc hắc: “Nhìn nhầm bản đồ.”

Lý Văn vừa quay đầu sau đó nhìn thấy một cảnh tượng đáng buồn xảy ra.

Cách đó năm mươi mét, hàng chục xe mô tô xếp thành hàng dài trực tiếp bao vây bọn họ lại.

Vừa rồi những người kia lái xe ô tô con, lái xe mô tô thì có chút ưu thế hơn, bây giờ đối phương không buông xuôi, lại có nhiều người đến như vậy, thêm nữa xe mô tô của bọn họ đã bị hỏng rồi, lần này có mọc cánh cũng khó mà thoát được.

Lý Văn nuốt nước bọt: “Chu Tử Thành kia muốn bắt hai đứa, hẳn là sẽ bỏ qua cho cậu nhỉ, cậu cũng có phải nhóc con trắng nõn mập mạp đâu.”

“Cậu ơi, cậu dám bỏ rơi chúng con lại mà chạy mất, con sẽ tố cáo với dì Hinh Hinh.” Hạ Vũ Mặc ung dung nói: “Muốn con ở trước mặt dì Hinh Hinh khen ngợi cậu hay là nói xấu cậu đây, cậu tự mình cân nhắc đi.”

Lý Văn cười khổ nói: “Tiểu Vũ, con là cái đồ không phúc hậu, chuyên uy hiếp cậu con thôi.”

Hạ Phi nhìn thấy đối phương khí thế rào rạt, cũng biết không chạy thoát được rồi.

Trong thời gian ngắn Hạ Vũ và Hạ Huy không thể đến kịp được, Hạ Phi không hề hốt hoảng, nhảy từ trên xe mô tô xuống.

Trước đó không lâu tổ chức Ám Dạ đã san bằng Phi Long Bang, xem ra lần này thế lực còn sót lại của Phi Long Bang đến đây báo thù rồi.

Lần trước người san phẳng Phi Long Bang là Hạ Vũ, Hạ Phi trong lòng đang hỏi thăm Hạ Vũ một lần, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không hiểu đạo lý gió xuân thổi qua lại sinh sôi nảy nở sao.

Đám người áo đen xông tới, người cầm đầu là Chu Tử Thành.

Vốn cho rằng chỉ là hai đứa nhóc thôi, phái mấy người đến bắt là được rồi, không ngờ lại khiến cho toàn bộ người của anh ta hao tổn, anh ta không thể không đích thân đến.

“Bắt bọn chúng lại cho tôi.”

Chu Tử Thành ra lệnh, mấy người áo đen kia lại gần ba người.

“Cậu, lên đi.”

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc vô cùng ăn ý lùi ra sau một bước, đứng phía sau Lý Văn.

Lý Văn há hốc mồm nhìn hai anh em nhà này, khóc không ra nước mắt: “Móa, đừng hố cậu như vậy chứ.”

Hạ Phi vô hại nói: “Chúng tôi đều là trẻ con, chú là người lớn, yêu thương trẻ con là truyền thống tốt đẹp.”

Lý Văn nhìn trong tay đối phương người nào cũng có súng, trông dũng mãnh hung dữ, có chút run rẩy: “Ngay cả Tô Yên cậu cũng không đánh lại được, thì làm sao là đối thủ của bọn chúng được chứ, đây không phải là tự tìm đường chết sao.”

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc nhìn nhau: “Chúng con tin tưởng cậu mà, cậu có thể đấy, lên nào.”

Hạ Phi cố ý kéo dài thời gian, chỉ cần Hạ Vũ Hạ Huy đến bọn họ mới có thể an toàn được.

“Giao hai đứa nhóc kia ra đây, nếu không tao bắn vỡ đầu mày bây giờ.” Người đàn ông áo đen giơ súng, nhắm vào Lý Văn.

Lý Văn quay đầu nhìn hai đứa bé trắng nõn tín nhiệm anh ta như vậy, nghiến răng nghiến lợi, hét lớn một tiếng: “Tao liều mạng với chúng mày, muốn bắt người hả trừ khi chúng mày giẫm qua xác tao nhé.”

“A a a a a!”

Lý Văn hét lớn để tăng thêm lòng can đảm cho mình, một tay đánh rơi súng của tên áo đen, khí thế bùng nổ.

“Cậu uy vũ.” Hạ Vũ Mặc huýt sáo lớn tiếng hoan hô.

Hạ Phi cũng reo hò theo: “Cậu, chúng con tự hào về cậu.”

Trong lòng Lý Văn càng sục sôi ý chí, nắm lấy cánh tay của tên áo đen muốn ném qua vai, nhưng mà thất bại rồi.

Lý Văn nắm lấy đối phương một lúc lâu nhưng đối phương không nhúc nhích tí nào, không nâng lên nổi.

Hạ Vũ Mặc: “...”

Hạ Phi: “...”

Tên áo đen kia trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Lý Văn: “Hửm?”

Thân thể của Lý Văn nhỏ hơn đối phương một nửa, kích thước và khí thế cũng kém cả một đoạn.

“Khà khà khà, hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi.” Lý Văn cười gượng, thầm tích tụ tích lực, hung hăng giẫm lên tên áo đen kia: “Tao giẫm chết cháu mày này.”

“A!” Tên áo đen đau đến nhảy dựng lên, nổi giận, nắm lấy Lý Văn hung hăng ném ra ngoài.

Lý Văn bị nện trúng thân cây, lại rơi xuống đất, kêu rên một tiếng, anh ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều lệch vị trí cả rồi.

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc lặng lẽ che mắt lại, thảm thương không nỡ nhìn luôn.

Chu Tử Thành cũng không lãng phí thời gian nữa, lớn tiếng nói: “Mang hết đi, ngẩn ngơ đấy làm gì nữa?”

“Tha cho bọn họ đi, tôi đi với các người.” Hạ Phi đứng ra nói: “Người các người muốn bắt là tôi, không liên quan gì đến họ cả.”

Chu Tử Thành nói: “Tên hèn nhát này quả thực không liên quan thật nhưng hai tên nhóc chúng mày thì có liên quan đấy, ông đây chính là muốn bắt hai đứa chúng mày đấy.”

Hạ Phi nhíu mày: “Liên quan gì đến em trai tôi chứ?”

Cậu mới là người của tổ chức Ám Dạ, em trai không phải, tại sao Chu Tử Thành muốn bắt em trai chứ?

Lẽ nào là cậu nghĩ lầm rồi, Chu Tử Thành căn bản không biết cậu là người của tổ chức Ám Dạ?

Chu Tử Thành cười lạnh: “Hai đứa chúng mày là con trai của Lục Cận Phong, tao bắt chúng mày vậy thì Lục Cận Phong không phải là tùy ý cho tao nhào nặn sao.”

Con trai của Lục Cận Phong?

Khuôn mặt Lý Văn lờ mờ.

Hạ Phi thân sĩ mỉm cười: “Các người nhầm rồi, chúng tôi không phải là con trai của Lục Cận Phong.”

“Sao có thể lầm được, tao còn có cả ảnh chụp nữa đây.” Chu Tử Thành nhìn bức ảnh rồi nhìn Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc: “Chính là hai người các người, dẫn đi cho tôi, còn có tên hèn nhát này nữa, cũng mang đi luôn.”

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc rất buồn bực, bọn nhóc không phải là con trai của Lục Cận Phong, sao Chu Tử Thành lại khẳng định nói các nhóc là con trai của Lục Cận Phong chứ?

Lý Văn cũng đứng lên nói: “Bang chủ Chu, thực sự nhầm rồi, quỷ chết yểu Lục Cận Phong kia, sao có thể có con trai được chứ, hai đứa chúng nó thực sự không phải là con của anh ta đâu, Lục Cận Phong không có con trai, anh đi hỏi thăm một chút là biết ngay ấy mà.”

“Có người gọi điện thoại tới nói hai tên nhóc này là con riêng của Lục Cận Phong, bất kể là phải hay không, cũng dẫn đi trước, Lục Cận Phong mượn gió bẻ măng, hại nhiều anh em của Phi Long Bang tao như vậy, lần này phải để anh ta trả giá đắt.”

Lúc tổ chức Ám Dạ san bằng Phi Long Bang, quả thực là dùng danh nghĩa của tập đoàn Lục Thị mà thừa nước đục thả câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.