Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 139: Chương 139: Hai anh em thiên hạ vô địch




Lý Văn tăng tốc chân ga, hận không thể lái xe như máy bay.

Hai đứa bé phía sau không đáng tin chút nào, vào thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào anh ta thôi.

Mấy chiếc xe phía sau nhanh chóng đuổi theo, Lý Văn khóc không ra nước mắt hỏi: “Rốt cuộc mấy người này là ai chứ, bọn chúng muốn bắt các con hả?”

Người mặc đồ đen vừa rồi đã nói là bọn chúng đến vì Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, bảo bọn họ đừng xem vào chuyện của người khác.

Hai đứa bé năm tuổi, sao lại chọc phải những người này chứ?

“Người xấu.” Giọng điệu của Hạ Vũ Mặc giống như muốn nói với Lý Văn cậu thật ngốc.

Lý Văn muốn nổi giận, đương nhiên anh ta biết chúng là người xấu rồi, không phải người xấu thì có thể dùng súng đuổi theo bọn họ không?

Hạ Phi điều chỉnh tư thế, cầm súng trong tay, ngắm chuẩn vào chiếc xe dẫn đầu phía sau, bóp cò.

Pằng một tiếng, lốp xe của đối phương nổ tung, bởi vì chiếc xe chạy với tốc độ rất nhanh cho nên trực tiếp lật nghiêng, chiếc xe phía sau cũng trực tiếp đụng trúng đuôi của xe trước, hai chiếc xe va chạm vào nhau.

“Woa woa, anh hai giỏi quá.” Vẻ mặt Hạ Vũ Mặc sùng bái phấn khởi nói với anh hai mình.

Lý Văn: “…”

Cho xin đi, bây giờ chúng ta đang chạy trốn đấy.

Trong lòng Lý Văn kinh hãi, đứa bé này lớn lên trông phấn nộn đáng yêu như vậy, mà kỹ thuật bắn súng lại chuẩn xác như vậy, yêu nghiệt từ đâu tới đây hả.

Lý Văn có chút phân tâm, tốc độ chậm hơn một chút, Hạ Phi quát chói tai: “Lái xe đến chỗ đông người đi, nhanh, lên đường cao tốc đi.”

Xe phía sau vẫn còn đang đuổi theo.

“Nguy hiểm thật đấy.” Lý Văn nói: “Xe mô tô không thể đi đường cao tốc đâu, bị phạt đấy.”

Hạ Phi tức giận: “Sắp mất mạng rồi chú còn quản đến việc có bị phạt hay không hả, lái nhanh chút đi, trực tiếp đi lên đi.”

Phía trước là lối vào đường cao tốc, nhưng có cảnh sát giao thông đang đứng đó.

Lý Văn có chút kinh sợ, Hạ Vũ Mặc đập một cái vào sau ót Lý Văn: “Còn không lên ba chúng ta sẽ chết đấy.”

Lý Văn hạ quyết tâm, giận dữ hét lên: “Em gái nó, mặc kệ đi, hôm nay ông đây phải chơi một trận lớn. Mình là cậu ấm nhà họ Lý sợ cái đầu bu*i ấy, Tiểu Vũ, cậu cho con chiêm ngưỡng kỹ thuật lái xe nè.”

Lý Văn nghiến răng, trực tiếp lao về lối vào đường cao tốc.

Cảnh sát giao thông dùng bộ đàm kêu lên: “Xe mô tô phía trước nhanh dừng lại, lập tức đi xuống đường cao tốc…”

Còn chưa nói xong, có mấy chiếc xe lướt qua như một cơn gió, trực tiếp tông gãy lan can lao đến đường cao tốc.

Mũ của cảnh sát giao thông bị gió thổi lệch, anh ta vội vàng sửa lại, vỗ vỗ ngực, mẹ nó, chán sống rồi hả.

Cảnh sát giao thông lo lắng kêu lên: “Có biến, có biến rồi, tất cả đại đội cảnh sát giao thông nhanh chóng đến đường cao tốc Ninh Túc đi…”

Xe trên đường cao tốc rất nhiều, tốc độ cũng rất nhanh, xe phía sau muốn đuổi theo cũng hơi khó khăn.

Những người đàn ông mắt thấy sắp vuột mất, trực tiếp đi thông đạo khẩn cấp, nổ súng muốn giết chết Lý Văn.

Chỉ khi xe dừng lại thì bọn chúng mới bắt người được.

Hạ Phi phát hiện ra ý đồ của đối phương, bình tĩnh chỉ huy: “Rẽ sang trái, bọn chúng đang nhìn chằm chằm vào chú, cúi đầu đi.”

Pèng pèng…

Lý Văn cúi đầu, viên đạn xẹt qua đỉnh đầu anh ta.

“Mé, ông đây chỉ chậm một chút nữa thôi là bị bắn nổ đầu rồi.” Lý Văn cảm thấy vừa kích thích vừa phẫn nộ.

Hạ Phi từ túi sau lưng móc ra một khẩu súng đưa cho Hạ Vũ Mặc: “Nhắm vào lốp xe và cửa kính, làm theo những gì trước đó anh dạy cho em.”

“Anh yên tâm đi.” Hạ Vũ Mặc cầm súng có chút hưng phấn.

Trước đó Hạ Vũ Mặc đã từng ở trong phòng huấn luyện đợi Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc rất thông minh, không có kinh nghiệm thực chiến, cậu chỉ cần nhìn qua một lần là đã học được rồi.

Lý Văn nhìn thấy hai anh em cầm súng, giọng nói có chút run rẩy: “Tiểu Vũ, các con làm cái gì đấy?”

“Giết chết bọn chúng.” Hai mắt Hạ Phi khẽ nhíu lại, vô cùng ngang ngược: “Muốn bắt anh em bọn tôi sao, tôi để cho bọn chúng biết như thế nào gọi là khinh thường trẻ vị thành niên.”

Lý Văn buồn rầu, mẹ nó ai dám xem thường chứ.

Lý Văn lái xe, tận dụng mọi thứ, chiếc xe mô tô nhỏ nhắn này trên đường cao tốc rất có ưu thế.

Hạ Phi nhắm chuẩn chiếc xe phía sau, nổ súng chuẩn xác, bắn trúng cửa kính, mảnh vỡ thủy tinh văng ra khắp nơi, lúc người áo đen kia né tránh thì xe trực tiếp mất khống chế lao ra ngoài.

Lại thủ tiêu được một chiếc xe nữa.

“Làm đẹp lắm.” Lý Văn cũng rất hưng phấn, theo bản năng reo hò.

Hạ Vũ Mặc cũng nổ súng nhưng bắn lệch.

Dù sao cũng chưa từng được huấn luyện.

Hạ Vũ Mặc có chút mất mát, nắm đấm nhỏ nhắn nắm chặt: “Bắn lại lần nữa.”

Xe phía sau tiếp tục đuổi theo, Hạ Vũ Mặc hưng phấn cần khẩu súng ngắm tới ngắm lui, người đàn ông áo đen lái xe bị dọa sợ né qua né lại, giống như mèo vờn chuột, bị Hạ Vũ Mặc chơi đùa.

Nhìn thấy kỹ thuật bắn súng của Hạ Phi, bọn chúng cũng không dám xem thường Hạ Vũ Mặc.

Nhưng mà bọn họ thực sự đánh giá Hạ Vũ Mặc quá cao rồi.

Hạ Vũ Mặc nở nụ cười tà mị, giọng nói nhõng nhẽo mang theo vài phần khí phách, làm một động tác bắn súng giả: “Xem tôi đây.”

“A.” Người đàn ông bị dọa sợ ném luôn cả tay lái, xe bị đụng vào xe khác, năm chiếc xe đụng vào nhau, trên đường cao tốc nhất thời hỗn loạn, xe phía sau cũng chỉ có thể dừng lại.

“Anh ơi, em xử lý được năm chiếc xe rồi đấy.” Hạ Vũ Mặc hưng phấn hét lớn.

Hạ Phi: “…”

Lý Văn: “…”

Điều này cũng có thể được sao?

Những chiếc xe phía sau mắng nhiếc.

“Không cần mạng nữa hả, lái xe kiểu gì đấy.”

“Xe mô tô mà cũng dám đi lên đường cao tốc hả.”

“Em gái ngươi, không phải lại đụng tới hắc đạo chứ.”

Nhân lúc đường cao tốc bị tắc, Hạ Phi nói: “Ra khỏi đường cao tốc, đi đường nhỏ đi.”

“Không thành vấn đề.” Lý Văn đi xuống từ giao lộ đường cao tốc gần nhất, sống hơn hai mươi năm trên đời, đây chắc chắn là ngày tuyệt vời nhất, kích thích quá đi mất.

Đường nhỏ ô tô không đi vào được, Lý Văn một mạch đi vào đường nhỏ, đi được nửa đường thì xe bị hỏng.

“Nguy rồi, xe chết máy rồi.” Lý Văn sầu muộn nói: “Nếu không chúng ta đến đồn cảnh sát gần đây để báo án đi.”

“Không thể được.” Hạ Phi nói: “Chỉ e chúng ta còn chưa đến đồn cảnh sát được đã bị giết chết rồi.”

Hạ Phi tạm thời không hiểu rõ rốt cuộc có phải là tổ chức Thiên Lang không, hay là thế lực khác.

Đối phương muốn bắt cả em trai nữa, chỉ e là không đơn giản như vậy đâu.

Hạ Vũ Mặc nói: “Vậy đi sửa xe đi, dùng điện thoại xem xem gần đây có cửa hàng sửa xe nào không.”

“Được.” Lý Văn lấy điện thoại ra, tra bản đồ trên baidu tìm được cửa hàng sửa xe, cách đây khoảng một kilomet, vẫn may, không xa lắm.

Hạ Phi suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra gọi cho Vạn Nhất: “Ngài Vạn, tôi vừa bị truy sát, anh kiểm tra xem, gần đây tổ chức Ám Dạ có đắc tội với người nào không?”

Rõ ràng là Vạn Nhất vẫn chưa kịp phản ứng lại, trêu chọc nói: “Cậu nhóc này được đấy, vừa rời khỏi đảo đã bị truy sát rồi, kẻ thù còn nhiều hơn cha nuôi cậu và tôi nữa, chúng ta làm cái nghề này, bị người ta đuổi giết là chuyện bình thường, quen rồi là được.”

Giọng điệu của Vạn Nhất làm ra vẻ ít thấy thì lạ nhiều, nói với Hạ Phi.

“Ngài Vạn…” Hạ Phi nghiến răng, hận không thể một tát đánh chết Vạn Nhất: “Đối phương nhắm vào tôi và em trai tôi.”

“Tiểu Vũ?” Lúc này Vạn Nhất mới kịp phản ứng lại: “Nghe giọng điệu của cậu, hẳn là không sao rồi, gần đây Ám Dạ không đắc tội với người nào cả, nhưng mà kẻ thù trước đây rất nhiều, tôi phái Hạ Huy, Hạ Vũ đi cứu cậu.”

“Tôi gửi định vị cho anh.” Hạ Phi cũng không trông cậy vào cái tên Vạn Nhất không đáng tin cậy này.

Lý Văn còn đang kinh hãi: “Tiểu Vũ, anh hai con rốt cuộc là ai vậy?”

Đứa bé năm tuổi, trầm ổn bình tĩnh, vừa rồi trong mưa bom bão đạn vẫn bình tĩnh chỉ huy, xử lý được mấy chiếc xe.

Thế này mà là trẻ con á, đây quả thực là yêu nghiệt mới đúng.

Hạ Vũ Mặc buông lỏng tay: “Anh hai chính là anh hai thôi.”

Lý Văn tức giận, anh ta có hỏi điều này đâu.

“Tiểu Vũ, con xem vừa rồi suýt chút nữa cậu đã mất mạng rồi, con nói cho cậu biết, tại sao những người này lại muốn bắt các con vậy.”

“Bởi vì bọn họ là người xấu.” Hạ Vũ Mặc cũng không biết, dù sao cậu bé chỉ biết là rất kích thích mà thôi, những người kia đều là người xấu.

Lý Văn: “…”

Hạ Phi vô cùng khổ não nói: “Tôi và em trai tôi vừa phấn nộn vừa đáng yêu, người gặp người thích, ai cũng muốn ôm về nhà, ai ya.”

Lý Văn buồn bực nói: “Rõ ràng bọn họ muốn mạng của hai đứa, rốt cuộc cháu là ai.”

“Tôi là Hạ Phi, anh hai của Hạ Vũ Mặc.” Hạ Phi trịnh trọng giới thiệu bản thân: “Năm nay vừa tròn năm tuổi.”

Khóe miệng Lý Văn run rẩy, thật đúng là anh em ruột.

“Đứa bé năm tuổi mà đã giết mười mấy người, xử lý mấy chiếc xe rồi.”

Hạ Phi lời nói sâu xa: “Ai bảo bọn họ quá coi thường trẻ vị thành niên, ai ya, đây chính là bài học xương máu đấy.”

Hạ Phi ngồi lên xe mô tô: “Đi thôi.”

Lý Văn cạn lời nhìn hai anh em trên xe mô tô: “Xe hỏng rồi, hai đứa xuống đi bộ đi.”

Hạ Vũ Mặc cười tủm tỉm nói: “Cậu ơi, dù sao cậu cũng phải đẩy xe mà, con với anh hai nhẹ lắm, vất vả cho cậu rồi.”

Lý Văn: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.