Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 384: Chương 384: Chôn giấu bí mật trong lòng




Tô Yên cũng bắt đầu im lặng suy nghĩ: “Ba chiếc xe đều có, sao lại trùng hợp như vậy.”

Chuyện này chắc chắn không phải là trùng hợp thôi, mà là có người cố tình làm vậy.

Lục Cận Phong đắn đo một lúc rồi nói: “Yên Yên, em ngủ trước đi, anh ra ngoài một chuyến.”

“Đã muộn vậy rồi anh còn ra ngoài làm gì?”

“Anh sẽ về nhanh thôi.” Lục Cận Phong khẽ hôn lên trán Tô Yên, anh cũng không nói rõ có chuyện gì thì đã ra ngoài.

Ngoài trời mưa rả rích, Tô Yên đứng ngoài ban công nhìn theo.

Hạ Vũ lái xe, Lục Cận Phong ngồi ở hàng ghế sau, chiếc xe lăn bánh rất nhanh đã biến mất trong cơn mưa đêm.

Lục Cận Phong nói: “Đến hiện trường vụ cháy.”

“Vâng, đại ca.” Hạ Vũ lái xe thẳng về phía khách sạn nói: “Đại ca, còn phải điều tra chuyện xăng này nữa sao? Có khi nào là cha ruột của chị dâu...”

Lục Cận Phong ngắt lời Hạ Vũ: “Đến hiện trường xem lại đi.”

“Vâng!”

Cũng khó trách Hạ Vũ lại suy đoán như vậy, Tần Nhã Hân là con gái ruột của Tần Chấn Lâm, Tần Chấn Lâm giúp cô ta cũng không phải không có khả năng.

Lục Cận Phong đến khách sạn.

Lãnh Phùng vẫn còn ở đó, anh ta lại quay lại điều tra hiện trường.

Trong phòng khách sạn bị cháy đen kịt, ngay cả mấy căn phòng bên cạnh cũng bị vạ lây.

Bầu không khí tràn ngập mùi cháy khét, thi thể của Tần Nhã Hân đã được phía cảnh sát đưa đi, căn phòng bị cháy chỉ còn lại một cái khung, cũng không có gì đáng để điều tra nữa.

Lãnh Phùng hỏi Lục Cận Phong: “Anh quay lại đây là vì có phát hiện gì mới sao?”

“Không có.” Lục Cận Phong không nói chuyện trên ba chiếc xe đều có xăng cho Lãnh Phùng biết, dù sao thì thân phận khác nhau, nếu như Lãnh Phùng biết được, chắc chắn sẽ đưa người về điều tra thẩm vấn.

Sao Lục Cận Phong có thể làm chuyện bứt dây động rừng này được.

Lục Cận Phong kiểm tra căn phòng, ánh mắt cuối cùng nhìn chằm chằm dưới mặt đất, dưới mặt đất để lại một dấu vết cơ thể người, đó chính là vị trí Tần Nhã Hân đã nằm trước khi chết.

Sau khi thi thể được đưa đi đã để lại vết tích dưới đất.

Lãnh Phùng thấy Lục Cận Phong nhìn chằm chằm dưới đất bèn nói: “Những lời trước đó của anh, tôi đã suy nghĩ phân tích nhiều lần rồi, phát hiện một số chi tiết.”

Lúc này Lãnh Phùng không hề lấy thân phận cảnh sát để thảo luận vụ án này với Lục Cận Phong, mà anh ta chỉ lấy thân phận là một người bạn bình thường để nói.

Lục Cận Phong cau mày đáp: “Phát hiện cái gì?”

Lãnh Phùng nói: “Dường như Tần Nhã Hân rất muốn chết, phóng hỏa rất quyết đoán, nhưng lại có một chỗ mâu thuẫn, trước khi cô ta chết lại kêu cứu với Tô Duy. Điều này chứng tỏ cô ta sợ chết, không muốn chết.”

“Tô Duy?” Trong đầu Lục Cận Phong dường như vừa nảy ra thứ gì đó.

Hạ Vũ bên cạnh nhiều chuyện chêm vào: “Đại ca, trước đó chúng ta điều tra được xăng...”

Hạ Vũ muốn nói chuyện chiếc xe Tô Đình Nghiêm và Tô Duy ngồi có xăng.

Lục Cận Phong thầm lườm gã một cái, Hạ Vũ phản ứng rất nhanh, lập tức chữa lại: “Điều tra được xăng xuất phát từ một trạm xăng gần đó, có lẽ sẽ có thể giúp bắt được đồng bọn của Tần Nhã Hân.”

Những lời sau đó của Hạ Vũ đã dời đi sự chú ý của Lãnh Phùng: “Trạm xăng gần đó là trạm nào?”

“Trạm xăng ở đường Hưng Thạch.”

Lục Cận Phong đề nghị: “Đội trưởng Lãnh, anh có thể dẫn người đến trạm xăng điều tra thử.”

“Được!” Lãnh Phùng nói: “Để tự tôi đi điều tra thử.”

Đẩy Lãnh Phùng đi chỗ khác, Lục Cận Phong bước ra bên ngoài, lật danh sách thông tin, tìm được số điện thoại của Lâu Doanh rồi gọi cho cô ta.

Lâu Doanh vừa tập thể dục xong, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, nhận được điện thoại của Lục Cận Phong cô ta vẫn rất bất ngờ.

“Anh rể, nửa đêm nửa hôm có chuyện gì vậy?”

“Chị cô trước đây đã nói với tôi, trước khi xảy ra chuyện cô đã ngửi thấy mùi xăng, cô phát hiện ở chỗ nào đó?”

Chuyện này rất quan trọng.

“Ở ngay sân sau khách sạn đó, lúc đó tôi tránh Vạn...”

Lâu Doanh nhận ra được suýt chút mình đã nói hớ, lập tức chuyển đề tài nói: “Tôi đi dạo ở sân sau, bỗng nhiên ngửi thấy mùi xăng, tôi chắc chắn mình không nhầm, lúc đó Tô Duy cũng ở đó, nhưng cậu ấy không chỉ bị mất khả năng nhận diện khuôn mặt mà mũi cũng không được thính lắm, mùi nồng như vậy cậu ấy cũng không ngửi thấy.”

Lại là Tô Duy.

“Được, tôi biết rồi.” Lục Cận Phong hỏi xong bèn cúp máy.

Lâu Doanh ở đầu dây bên kia lẩm bẩm: “Đây đúng kiểu là qua cầu rút ván mà, hỏi xong là cúp máy ngay, cũng không nói cảm ơn gì cả, quả nhiên ở chung với chị mình lâu quá rồi, gần mực thì đen.”

Bạch Phi Minh bưng trái cây đến nói: “Nói xấu sau lưng chị cậu, coi chừng sau này chị cậu làm khó dễ cậu đó.”

Lâu Doanh lập tức rùng mình nói: “Chị mình không có ở đây, Phi Minh, cậu sẽ không bán đứng mình đó chứ?”

“Ăn trái cây đi, ăn cho đẹp da.” Bạch Phim Minh đặt trái cây trước mặt Lâu Doanh nói.

“Phi Minh, sao cậu lại còn quan tâm đến việc chăm sóc sắc đẹp dậy, với nhan sắc của chúng ta còn cần phải ăn trái cây sao?”

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng lại nhanh tay hơn ai hết, trong lúc nói chuyện Lâu Doanh đã ăn liền mấy quả việt quất rồi.

Bạch Phi Minh không muốn chế giễu Lâu Doanh, chuyển đề tài nói: “Anh rể cậu tìm cậu làm gì vậy?”

“Để hỏi chuyện xăng đó, mình thấy có lẽ Ám Dạ có nội gián rồi, khách sạn bị bao vây kín như vậy vẫn để cho Tần Nhã Hân mang xăng vào trong.” Lâu Doanh ôm đĩa trái cây, vừa ăn vừa nói: “Tớ rất nghi ngờ, chuyện này có liên quan đến Tần Chấn Lâm, Tần Nhã Hân là con gái ruột của ông ta mà.”

Bạch Phi Minh nói: “Không phải chị cậu cũng là con gái ruột của ông ta sao?”

“Chuyện đó thì khác, mười ngón tay cũng có ngón ngắn ngón dài, cậu xem trong lễ cưới Tần Chấn Lâm cãi nhau với dì út của mình, hai người này không hòa thuận, Tần Chấn Lâm thiên vị cũng là chuyện bình thường.”

Bạch Phi Minh vân vê quả anh đào, nói: “Trước đây cậu và Vạn Nhất hễ gặp nhau là cãi nhau, nhưng bây giờ không phải các cậu cũng đã...”

“Trời ơi, Phi Minh, sao cậu lại lôi mình vào rồi.” Lâu Doanh bụm mặt nói: “Mình thấy xấu hổ quá.”

Bạch Phi Minh bật cười, buông thõng hai tay tỏ vẻ vô tội: Tớ nói sự thật thôi.”

Lâu Doanh đứng dậy: “Dù sao Tần Nhã Hân cũng chết rồi, cậu tự do rồi, chị mình cũng không còn gặp nguy hiểm nữa, mình cũng lười để ý đến những chuyện dây mơ rễ má trong đó, hiếm khi được rảnh rỗi, Phi Minh, chúng ta đi nghỉ phép đi, vào mùa này đi biển là hợp nhất, ừm, cứ quyết định vậy nhé, mua vé ngày mai đi.”

Bạch Phi Minh lại đúng lúc đâm thêm cho Lâu Doanh một nhát: “Trước đây lịch bay của Moscow đã bị mua hết rồi, đi biển nghỉ mát sao, nếu như người nào đó biết cậu muốn nhân cơ hội chạy mất dép, sợ là lịch bay lại bị mua hết nữa đó.”

Lâu Doanh đúng là có ý định này thật, mượn cớ đi nghỉ phép sau đó chạy trốn, trời đất bao la như vậy chắc chắn Vạn Nhất không tìm được cô ta.

Chút suy nghĩ này bị Bạch Phi Minh vạch trần, Lâu Doanh dụi dụi cái mũi, nói ba chữ: “Giữ bí mật.”

Sau khi Lục Cận Phong cúp máy, anh lại gọi điện cho Vạn Nhất, hỏi lúc Tần Nhã Hân phóng hỏa, phản ứng của tất cả những người có mặt ở đó như thế nào.

Vạn Nhất nhớ lại một lúc, nói: “Lúc đó Lâu Doanh là người kích động nhất, cứ đòi chạy vào cứu chị dâu, Tần Chấn Lâm mắng chửi Tần Nhã Hân, Tô Đình Nghiêm bị dọa sợ, cũng rất lo lắng cho chị dâu, Tô Duy không màng nguy hiểm xông vào, chọc giận Tần Nhã Hân châm hột quẹt đốt...”

Vạn Nhất kể lại toàn bộ tình hình lúc đó.

Ai nấy đều rất lo lắng cho Tô Yên và cho rằng Tô Yên ở bên trong.

Gọi xong hai cuộc điện thoại, Lục Cận Phong lại im lặng suy tư.

Lúc đó Tô Duy nói lại với anh rằng Lục Cận Phong bảo cậu ta đến phòng nghỉ.

Thế nhưng Tô Yên không hề nói như vậy...

Hạ Vũ cũng đang suy nghĩ, ở bên cạnh Lục Cận Phong lâu như vậy, IQ của gã cũng cao hơn nhiều rồi.

“Đại ca, lẽ nào là Tô Duy?”

“Hạ Vũ, về nhà cũ.”

“Đại ca...”

“Quay về.”

“Vâng.”

Chiếc xe lăn bánh về nhà cũ nhà họ Lục cũng đã là nửa đêm.

Tô Yên không ngủ, cô đang ở trong phòng nói chuyện điện thoại với Tô Duy: “Tiểu Duy, sức khỏe em không tốt, em nghỉ ngơi sớm đi, hay là lát nữa chị bảo anh Xa đến khám cho em, đợi em khỏe rồi sẽ giao tập đoàn Tô Thị cho em quản lý, đúng lúc chị cũng được rảnh rỗi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.