Chuyện Tô Duy mù nhận diện khuôn mặt, Tô Yên biết.
Tô Doanh làm bộ mửa ra, nói: “Có mỗi việc nhớ mặt một người thôi cũng không nhớ được, thế là cậu đã thành công trong việc để đồng bọn của Tần Nhã Hân chạy thoát rồi đấy.”
Tô Duy ngượng ngùng cúi đầu, không phản bác.
Vạn Nhất nói: “Tại sao đồng bọn của Tần Nhã Hân lại gọi đại ca tới phòng nghỉ? Chẳng lẽ cô ta cũng muốn thiêu cháy anh ấy?”
Nghe Vạn Nhất nói vậy, trong lòng Tô Yên cũng hơi lấn cấn.
Cũng không phải là không có khả năng này.
Lâu Doanh hừ lạnh, đáp: “Con ả điên rồ mất trí ấy, thật sự muốn anh rể chết chung một rạ với mình, cũng không có gì lạ, Tần Nhã Hân chính là kiểu người bản thân không có được thì nhất định cũng khiến người khác không có được, cho dù có chết cô ta cũng phải lôi bằng được người khác đi theo. Không biết nếu giờ Tần Nhã Hân biết được chị của tôi đã sớm chạy thoát được, người chết cháy kia là người giả thì liệu cô ta có tức đến mức xác chết vùng dậy không đây.”
Nghĩ vậy, Lâu Doanh không khỏi thấy vui vui trong lòng, không nhịn được mà cười.
Tần Nhã Hân muốn thiêu chết Tô Yên, kết quả Tô Yên còn chưa chết, còn cô ta đã chết cháy rồi.
Lục Cận Phong bước vào phòng khách, mọi người thấy có người đi vào bèn đồng loạt nhìn anh.
Lâu Doanh là người đầu tiên háo hức hỏi: “Anh rể, Tần Nhã Hân chết cháy chưa?”
Trên đường về Lục Cận Phong nhận được điện thoại báo tin của Lãnh Phùng, nói là đám cháy đã được dập tắt, thi thể của Tần Nhã Hân bị lửa thiêu rụi hoàn toàn rồi.
“Ừm.” Lục Cận Phong gật đầu, đi về phía Tô Yên, anh theo thói quen nắm lấy tay cô, cau mày lại: “Sao lại lạnh thế này?”
Trong lòng Tô Yên bỗng cảm thấy hoảng hốt, cô vẫn còn sợ hãi: “Vừa nãy suýt nữa bị thiêu cháy, anh cũng để em sợ một lần đi.”
Lục Cận Phong cong khóe môi mỉm cười:“Vậy anh đưa em lên tầng trên nghỉ ngơi.”
Nói rồi, anh mặc kệ những người còn lại trong phòng khách, một tay ôm ngang người Tô Yên đỡ cô lên tầng.
Lâu Doanh không nhịn được bèn mở miệng: “Anh rể, còn bao nhiêu người đang ở đây nè, anh không thấy hả?“. Đam Mỹ Hay
Vạn Nhất nói: “Trong lòng đại ca chỉ có một mình chị dâu thôi, có khi anh ấy chẳng nhìn thấy chúng ta thật đó.”
Hai người này đúng thật là kẻ xướng người họa.
Lục Cận Phong nói: “Mọi người đến như thế nào thì về cũng như thế.”
Mọi người: “...”
Còn không cả giữ bọn họ ở lại ăn bữa cơm, ép ép buộc buộc cái gì chứ!
Vạn Nhất đứng dậy: “Giải tán thôi, ai về nhà nấy tìm mẹ của mình.”
Vừa thấy Vạn Nhất đứng dậy, Lâu Doanh đã vội kéo Bạch Phi Minh lại: “Phi Minh, chẳng phải cậu nói nhà mới còn thiếu mấy món đồ sau, giờ chúng ta cùng nhau đi mua, đi thôi đi thôi.”
Bạch Phi Minh tỏ ý: “Mình đâu có vội!”
“Cậu cần rất gấp.”
Lâu Doanh phản ứng theo kiểu 'mình bảo cậu vội thì cậu phải vội cho mình'.
Nói rồi Lâu Doanh kéo tay Bạch Phi Minh chạy như bay đi, Vạn Nhất chắp hai tay sau hông, ánh mắt hiện lên tia tinh thông lõi đời: “Tránh được ngày một chứ đâu tránh nổi cả đời.”
“Tôi đi cùng mọi người.”
Vạn Nhất cũng vội vàng đổi theo.
Xa Thành Nghị vốn cũng có mặt đàng hoàng ở đây, anh ta uống một ngụm trà, đoạn lại đứng dậy bước đi thong thả, miệng kết luận một câu: “Trước đây là vì gì mà không biết tình, giờ đây lại là vì gì mà không biết mặt.”
Xa Thanh Nghị mà không lên tiếng, thì có khi mọi người chẳng ai biết hóa ra nãy giờ còn một người là anh ta đứng đây.
Tô Đình Nghiêm vẫn còn ở lại trong phòng khách, nghe thấy lời này của Xa Thành Nghị thì không khỏi cảm thấy thật sâu sắc, mới nhiều lời hỏi một câu: “Cậu Xa, người cậu nói đến là ai vậy?”
Xa Thành Nghị cười cười rồi đáp một câu chẳng liên quan gì: “Bác Tô, hay là cháu ngồi xe bác, bác có lòng cho cháu quá giang được không?”
Đây là lần đầu tiên có người gọi Tô Đình nghiêm là 'bác Tô' một cách khách sáo như này, trong lòng ông ta không nhịn được mà vui sướng.
“Được chứ, cậu Xa đi đâu? Chúng tôi đưa cậu đi.”
“Bệnh viện Nhân Ái.”
“Được, Tiểu Duy, mau lái xe tới đây, chúng ta đưa cậu Xa đến bệnh viện Nhân Ái.”
Hình như Tô Duy không nghe thấy, Tô Đình Nghiêm phải gọi lớn hai tiếng cậu ấy mới hoàn hồn lại: “Vâng, con đi lấy xe.”
Thế rồi, mọi người ai cũng đi hết.
Lục Cận Phong đứng sau tấm rèm cửa trên tầng hai nhìn Tô Duy là người cuối cùng lái xe rời khỏi, bấy giờ anh mới kéo rèm cửa lại.
“Lục Cận Phong, anh cứ lén la lén lút làm cái gì đấy?” Tô Yên không hiểu: “Để mọi người bơ vơ thừa thãi ở phòng khách, giờ lại lén nhìn, anh có ý gì? Có phải anh còn giấu em chuyện gì liên quan đến chuyện Tần Nhã Hân chết cháy không?”
“Đợi thêm mấy tiếng nữa.” Lục Cận Phong nói: “Anh đã bảo Hạ Vũ đi điều tra xem rốt cuộc ai là kẻ đã mang xăng vào.”
“Thật sự chuyện này rất quan trọng, trong ngoài khách sạn đều là người của chúng ta, không hề có một lỗ hổng cho Tần Nhã Phi chui vào, có khi nào trong Ám Dạ có gián điệp không?”
Tô Yên nhớ ra chuyện lúc trước Thiên Lang có gián điệp, nói không chừng Ám Dạ cũng có.
Lục Cận Phong nhìn chăm chú: “Chờ một chút.”
Mãi tới khi trời tối, Hạ Vũ mới mang tin tức trở về.
“Đại ca, đích thân em đã điều tra, trong cốp xe của ba chiếc xe hơi kia đều có xăng rỉ ra.”