Mục đích của Tần Nhã Hân chính là muốn mình và Tô Yên chết chung, không muốn chỉ có mình người giả phải chết.
Lúc trước Lục Cận Phong đứng bên ngoài đám cháy nhìn vào phòng nghỉ, bên trong đều đã bị thiêu cháy đến hoàn toàn biến dạng, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ vị trí của người giả kia.
Người giả kia nằm trên giường, lúc Tô Yên rời khỏi phòng nghỉ, cô đã để người giả nằm lên đó.
Hay nói cách khác, sau khi Tần Nhã Hân đi vào phòng, cô ta đã không kiểm tra kỹ lưỡng hay nhìn qua lần nào, với mối hận thù sâu sắc giữa Tần Nhã Hân và Tô Yên, cô ta không thể nào không liếc qua lấy một lần đã vội vàng dội xăng vào đó.
Dù sao người giả nằm đó cũng không hề nhúc nhích, chẳng lẽ cô ta lại không phát hiện ra có điểm bất thường nào?
Lãnh Phùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn: “Anh nghĩ sao về chuyện này? Có khi nào là sau khi Tần Nhã Hân vào phòng, Lâu Doanh nhanh chóng phát hiện ra bất thường, liên tục đập cửa, Tần Nhã Hân trong cơn hoảng loạn, không kịp nhìn rõ đã bất chấp tất cả đổ xăng vào không?”
Từ sau khi rời khỏi khách sạn, Lục Cận Phong cứ nghĩ mãi về chuyện này.
“Trừ phi có một khả năng, đó là người đã bị đánh ngất hoặc hôn mê rồi mới nằm đó không chút động đậy, tôi đoán là có người nói cho Tần Nhã Hân biết, Yên Yên đã mất đi ý thức...”
Nói tới đây, Lục Cận Phong lại lắc đầu: “Cũng không hợp lý, là ai đã nói với Tần Nhã Hân? Không có ai đi qua phòng nghỉ, là ai đã đánh ngất Yên Yên chứ?”
Thật sự không nói rõ ràng được mấy suy đoán này!
Hiện giờ chỉ có thể chắc chắn một điều, chính là Tần Nhã Hân có đồng bọn trà trộn trong khách sạn này.
Cả Lục Cận Phong và Lãnh Phùng đều rơi vào trầm mặc, cả hai đều đang vắt óc suy nghĩ chuyện này.
Chỗ nhìn thì có vẻ rất hợp lý nhưng lại nảy sinh ra vô số điểm không hợp lý chút nào.
Sự việc rõ ràng trước mắt, chính là Tần Nhã Hân dội xăng vào nhằm cùng người mà cô ta cho là 'Tô Yên' chết chung một chỗ.
Lãnh Phùng suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Tôi sẽ tiếp tục điều tra thật kỹ vụ án này, nhanh chóng tìm ra chân tướng cho anh.”
Là một cảnh sát, đương nhiên Lãnh Phùng phải có trách nhiệm với vụ án này.
“Cảm ơn nhiều.” Lục Cận Phong nói một tiếng cảm kích: “Bất luận thế nào thì Tần Nhã Hân cũng phải đền tội, như vậy mới phần nào an ủi hương hồn của mẹ tôi trên trời.”
Lục Cận Phong ở lại hiện trường vụ hỏa hoạn thêm một lát nữa rồi rời đi, những việc còn lại đều giao cho Lãnh Phùng xử lý.
Hạ Vũ đưa Tô Yên đi rồi lại quay lại đón Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong ngồi vào trong xe: “Chuyện tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi?”
“Đại ca, em đã hỏi rồi, trong số những chiếc xe đi vào hiện trường hôm nay, có ba chiếc chưa qua kiểm tra, một chiếc là xe của bố ruột vợ anh, một cái là của bố vợ anh, chiếc còn lại là của bố nuôi của vợ anh.”
Lục Cận Phong: “...”
“Nói tên người đi!”
Hạ Vũ nói: “Tần Chấn Lâm, Tô Đình Nghiêm với Lý Mộc Sinh, xe của ba người này chưa qua kiểm tra đã đi vào sân, đại ca, bọn họ đều là bố vợ anh, anh em Ám Dạ nào dám kiểm tra chứ! Với cả bọn họ cũng không biết đám cưới là giả, nếu muốn kiểm tra cũng không biết lấy lý do là gì.”
Đột nhiên Lục Cận Phong cảm thấy nhiều bố vợ như này, muốn làm việc cũng bị cản trở không ít.
Anh lạnh mặt, nói: “Lần sau gặp phải mấy chuyện kiểu này cứ kiểm tra bình đẳng cho tôi!”
“Vâng đại ca!”
Hạ Vũ thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy Lục Cận Phong đang ngồi ghế sau, bèn hỏi: “Đại ca, anh nghĩ ai là người có khả năng cao nhất dám mang xăng vào trong? Ba người này đều là bố vợ anh, đám cưới của con gái mình, bọn họ sẽ không làm loạn đâu nhỉ?”
“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.” Lục Cận Phong nhíu mày, nói: “Yên Yên nói là trước đó Lâu Doanh có ngửi thấy mùi xăng, như vậy nghĩa là có khả năng xăng đã bị tràn ra, cậu đích thân đi kiểm tra ba chiếc xe, nhất định phải bí mật điều tra, không được làm kinh động... tới mấy ông bố kia.”
Mấy người này cho dù là bố ruột, bố nuôi hay gì gì thì cũng không dễ dây vào.
Nói tới cuối, giọng điệu của Lục Cận Phong có hơi bất đắc dĩ.
Con rể đi điều tra kẻ đồng phạm, tra tới tận mấy người bố vợ, chuyện này mà truyền ra ngoài thì chỉ e trong lòng mấy ông bố không khỏi cảm thấy ngứa ngáy.
Hạ Vũ nhịn cười: “Vâng, đại ca.”
Lục Cận Phong lườm lườm Hạ Vũ một cái, gã mới không dám cười tiếp nữa.
Chiếc xe di chuyển về nhà nhỏ nhà họ Lục.
Ông cụ Lục bị hoảng sợ sau trận hỏa hoạn, sau khi lui về ở trong nhà nhỏ, Tô Yên đã đưa ông ấy về phòng, sau đó còn gọi Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc sang bầu bạn cùng ông.
Sắc mặt Tần Chấn Lâm không tốt lắm, sau khi đợi một lúc ở nhà nhỏ họ Lục, ông ta bèn cùng Thương Quan Ân và Lệ Uyển trở về khách sạn, ba người không có ở lại nhà họ Lục.
Tô Yên không sao, hiện giờ Tần Nhã Hân đã bị thiêu thành bộ dạng này, làm sao còn sống tiếp được nữa?
Tần Chấn Lâm lại mất đi một đứa con gái, tất nhiên trong lòng ông ta cũng vô cùng đau xót.
Lâu Doanh, Bạch Phi Minh và cả Vạn Nhất tạm thời cũng không rời đi, chuyện này còn chưa kết thúc!
Tô Đình Nghiêm và Tô Duy cũng ở lại nhà họ Lục.
Tô Duy hỏi: “Chị, chị không ở trong phòng nghỉ, vậy người bên trong đó là ai?”
Đây là chuyện mà cả nhà ai cũng khó hiểu, trên đường đi, mọi người cũng không kịp hỏi cho rõ ràng.
“Là một người giả thôi.” Tô Yên nói: “Là chị và anh rể em đã chuẩn bị từ trước, trước khi Tần Nhã Hân bước vào phòng nghỉ, chị đã đi qua cánh cửa bí mật của căn phòng. Anh rể em cố ý tìm được khách sạn này và mở cửa tất cả các phòng trên tầng.”
Có điều chỉ có Tô Yên và Lục Cận Phong biết chuyện này.
Lâu Doanh nói: “Chị này, hai vợ chồng các chị cũng quá đáng quá rồi, còn chuẩn bị kế hoạch sẵn chứ, dọa bọn em sợ hết cả hồn, suýt chút nữa thì em đã xông vào biển lửa để ôm xác chị ra rồi.”
Tô Yên cũng cảm thấy chuyện này hơi phi lý, thế là cô bèn đổ hết tội tình cho Lục Cận Phong: “Là anh rể em nói, bớt đi một người biết thì càng bớt đi một phần nguy hiểm, không có liên quan đến chị nha.”
Cái nồi tội lỗi này... cũng thật là vô tình quá đê!
Vì nể tình Lục Cận Phong đã cưới về một người vợ như Tô Yên nên mọi người cũng dần đồng tình.
Đầu óc của Lâu Doanh rất đơn giản, cô ấy sẽ không nghĩ tới những chuyện phức tạp như vậy, hơn nữa, chuyện này cũng quá phức tạp rồi, cô có nghĩ cũng không thông.
“Chắc chắn Tần Nhã Hân đã bị chết cháy rồi, như vậy thiên hạ này sẽ vô cùng thái bình!” Lâu Doanh nhìn sang Bạch Phi Minh: “Phi Minh, cô cũng tự do rồi.”
Tần Nhã Hân đền tội, Bạch Phi Minh cũng tham gia vào công cuộc truy bắt cô ta, lấy công chuộc tội, từ nay cấp trên sẽ không còn chăm chăm hạch họe cô nữa.
Tô Đình Nghiêm thở phào một hơi, vẫn còn hơi sợ hãi mà nói: “Tiểu Yên, chuyện hôm nay suýt nữa dọa chết cha rồi, đám cưới đang tốt đẹp như vậy lại bị hỏa hoạn cháy hết cả, ban nãy cha nhìn vào trong đám cháy đó, còn tưởng người nằm bên trong là con.”
Tô Yên cong môi cười đáp: “Con mệnh lớn, sao có thể chết dễ thế được!”
Ngoài sân có tiếng tắt động cơ xe, Lục Cận Phong về rồi.
Tô Duy nhìn ra ngoài sân rồi quay sang nói với Tô Yên: “Chị, trước lúc xảy ra chuyện, vốn là em muốn đi tìm chị nhưng lại có người nói với em là chị đang tìm anh rể, em mới đi gọi anh rể, biết trước như vậy em đã không đi gọi anh rể nữa mà đi tìm chị rồi.”
“Chị đâu có nhờ ai bảo em tìm anh rể đâu!” Tô Yên cau mày: “Tiểu Duy, ai bảo em như vậy đấy?”
Lục Cận Phong vừa bước vào phòng khách, đúng lúc nghe được lời Tô Duy vừa nói.
Tô Duy nói: “Em cũng không quen người đó, anh ta mặc đồng phục nhân viên khách sạn, em còn tưởng là người của anh rể.”
Tất cả nhân viên trong khách sạn đều là người của Ám Dạ tạm thời cải trang.
Chỉ có vài người biết chuyện này, Tô Duy cũng nằm trong số đó.
Tô Yên nói: “Lúc đó chị đúng là có muốn liên lạc với Lục Cận Phong, tai nghe không có điện, chị bèn từ cửa bí mật đi thẳng đi tìm anh ấy, người mà em nói, chẳng lẽ là đồng bọn của Tần Nhã Hân?”
Trước đó Tô Yên và Lục Cận Phong đã phân tích kỹ lưỡng rằng chắc chắn Tần Nhã Hân có đồng bọn, giờ đây cô và anh lại càng thêm chắc chắn.
Tô Duy lắc đầu, gãi đầu áy náy nói: “Em không biết, người đó cao cao gầy gầy, không thấy rõ mặt, chị cũng biết em mắc chứng mù nhận diện khuôn mặt, nhìn người ta một lần, em cũng không nhớ được đâu.”