Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 427: Chương 427: Chống chọi đến hơi thở cuối cùng để đó




Câu nói của Lục Cận Phong khiến trái tim của Tô Yên trong chốc lát nâng lên tận cổ họng.

“Anh nói lại lần nữa câu vừa nãy đi?”

Lục Cận Phong nói: “Ban nãy Lãnh Phùng báo tin cho anh, vụ án của Tần Nhã Hân có chút đáng nghi.”

“Thế nhưng ban đầu cô ta rõ ràng đã tự thiêu ở trước mặt nhiều người chúng ta như vậy mà.” Tô Yên ngay lập tức nhớ đến chuyện Lâu Doanh dịch dung, hỏi: “Lẽ nào Tần Nhã Hân hôm đó là một người khác? Nhưng ai lại đi chết thay Tần Nhã Hân chứ, việc này không thể giải thích nổi.”

“Yên Yên, em đừng kích động, anh chỉ nói có thể.” Lục Cận Phong nói: “Chỉ là để em chú ý hơn chút thôi.”

Trận lửa lúc ấy, Lục Cận Phong và Lãnh Phùng vẫn luôn hoài nghi, nhìn thì rất hợp lý, nhưng lại cũng có rất nhiều chỗ bất hợp lý.

Lãnh Phùng vẫn luôn không từ bỏ việc truy xét ra sự thật.

Tô Yên nhìn Lục Cận Phong: “Anh nghĩ như thế nào?”

“Lúc đó có một người khác đã đóng giả thành em, với sự oán hận của Tần Nhã Hân, điều đầu tiên cô ta làm khi vào phòng sẽ là gì?”

Tô Yên thuận miệng tiếp lời: “Nhất định sẽ kiểm tra tình hình của em trước, nếu như em nằm ở đó, cô ta sẽ không đi vẩy xăng ngay đâu.”

“Vấn đề chính là ở chỗ đó.”

Lục Cận Phong giải thích ngắn gọn, nói: “Lúc đó anh đã cùng Lãnh Phùng bàn bạc, ban đầu, anh cho rằng Tần Nhã Hân có thể đã nhận định rằng em đang hôn mê, nhưng nói như thế cũng chưa hợp lý.”

Tô Yên càng nghe, lòng bàn tay càng lạnh: “Cho dù có phải hôn mê hay không, cô ta nhất định sẽ xem em trước, nếu như cô ta xem rồi, thì nhất định sẽ biết người đó là giả, nếu như cô ta biết là giả rồi, sao lại phóng hỏa để đồng quy vô tận chứ?”

Khi lật lại sự việc, có rất nhiều chỗ không hợp lý.

Lục Cận Phong suy nghĩ rồi nói: “Anh cảm thấy, Tần Nhã Hân lúc đó, đang vội để tự thiêu.”

Lục Cận Phong vốn không muốn để Tô Yên lo lắng những chuyện này, nhưng anh lại phải cảnh báo Tô Yên, đề phòng lở như.

“Đúng rồi, hôm nay em đã nhìn thấy Chu An rồi, anh ta mua một bó hoa bách hợp, Hứa Nguyên nói với em, Chu An muốn đi cúng bái một người bạn.” Tô Yên nói: “Người Chu An đi cúng bái, có lẽ là Tần Nhã Hân.”

Lục Cận Phong nhíu lông mày: “Sau khi Tần Nhã Hân xảy ra chuyện, Chu An cũng mai danh ẩn tích, nên đề phòng.”

“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.” Tô Yên thở phào một hơi, nói: “Chuyện chưa xảy ra, lo bò trắng răng cũng vô dụng, chuyện anh nói, em sẽ chú ý hơn một chút, đúng rồi, em muốn đi thăm Lâu Doanh, anh đưa em đi một chuyến đi, hôm nay cơ thể cô ấy không thoải mái.”

“Được!”

Lục Cận Phong rẽ trái ở đèn giao thông, lái về hướng chỗ ở của Lâu Doanh.

Xe đến cửa nhà Lâu Doanh rồi, mới biết Vạn Nhất cũng đang ở đây.

Vạn Nhất ngồi trong xe, không xuống xe, không vào nhà.

Tô Yên và Lục Cận Phong nhìn nhau một cái, xuống xe, Tô Yên bước đến: “Sao lại không vào trong? Chẳng lẽ là, bị đuổi ra ngoài rồi.”

“Chị dâu, tâm trạng tôi không tốt, cô đừng để ý đến tôi.” Vạn Nhất phiền muộn gãi gãi đầu, châm một điếu thuốc.

Ủa?

Nóng nảy vậy sao?

Xem ra hai người lại cãi nhau rồi.

Tô Yên liếc mắt với Lục Cận Phong, biểu thị Vạn Nhất giao cho anh, cô đi vào trong thăm Lâu Doanh.

Tô Yên có mật khẩu nhà Lâu Doanh, trực tiếp nhập mật khẩu rồi vào trong.

Vạn Nhất ghen tỵ: “Em còn không có mật khẩu, trước đây toàn là trèo cửa sổ vào.”

Lục Cận Phong bước đến, dựa vào cửa xe Vạn Nhất, nói: “Cậu đừng ghen tỵ với vợ của tôi, đưa cho tôi một điếu thuốc.”

Vạn Nhất trực tiếp đưa cả bao cho Lục Cận Phong: “Hai người tới đây làm gì thế?”

Lục Cận Phong hỏi ngược lại: “Cậu thủ ở đây như hòn vọng phu, để làm gì thế?”

Vạn Nhất thở dài: “Ôi, đừng nhắc đến nữa, đại ca, nhiệm vụ anh giao cho, em không hoàn thành được rồi, em đã cố hết sức rồi, không ngờ rằng thực sự gặp phải một nữ hải vương, người ta chỉ dùng thận chứ không dùng tim.”

Lục Cận Phong nhướng mày: “Thất vọng vậy sao? Nói xem, chuyện như thế nào?”

Vạn Nhất lại thở ngắn than dài một trận, nói: “Trước đây em đến cửa hàng của chị dâu, nghe nói Lâu Doanh buồn nôn, nôn khan và ngủ nhiều, em nghĩ có lẽ cô ấy mang thai rồi, vội vội vàng vàng chạy đến, cô ấy nói không thể nào mang thai con của em.”

Lục Cận Phong dùng ánh mắt đồng cảm liếc Vạn Nhất một cái: “Không sao, đứa con không phải của cậu, nhưng người mẹ là của cậu, hay là cậu rộng lượng chút đi? Làm một người đổ vỏ? Em vợ nhà tôi thực sự có chút phóng khoáng, nhưng về các phương diện cô ấy đều rất xứng đôi với cậu, cậu cũng không thiệt.”

“Đại ca.”

Vạn Nhất tức đến mức muốn nôn ra máu: “Có phải anh bênh vực cô ấy hơi quá mức rồi không? Cô ấy là em vợ của anh, em còn là anh em tốt của anh đó, hai chúng ta có giao tình mười mấy hai mươi năm đó.”

Lục Cận Phong hút một hơi thuốc: “Vậy thì tôi lực bất tòng tâm rồi.”

Vạn Nhất nản lòng, hai mắt nhìn về hướng nhà của Lâu Doanh, nói: “Nếu cô ấy thật sự có thai, có lẽ em cũng sẽ không chán nản như thế.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì.”

“Cô ấy không có người khác, cũng không mang thai, cô ấy uống thuốc rồi.”

Đây mới là điều tàn khốc nhất.

Vạn Nhất tự ti, cười cười: “Em lấy lùi để tiến, khiến cô ấy tiến gần từng chút, đến hôm nay mới biết được, cô ấy chỉ thèm muốn cơ thể của em.”

Lục Cận Phong: “...”

Lời này, sao anh lại thấy có chút buồn cười nhỉ?

Lục Cận Phong véo vai Vạn Nhất, nói: “Cô ấy không thèm muốn người khác, chỉ thèm muốn cậu, chứng tỏ trong lòng vẫn có cậu.”

“Có cái rắm ấy, cô ấy chỉ coi em như...” Vạn Nhất không nói được, trong lòng vừa bực tức vừa buồn phiền: “Đại ca, không bằng anh chỉ điểm cho em đi?”

Lục Cận Phong thở ra một vòng khói, nói: “Tình huống của Lâu Doanh có chút đặc biệt, thay vì xin tôi chỉ bảo, còn không bằng nghiên cứu thật kĩ quá khứ của cô ấy, một người mới mười mấy tuổi đã bắt đầu lăn lộn ngoài xã hội, nếu muốn dùng tim, nói khó thì dễ, nói dễ thì cũng khó.”

Sau khi Lục Cận Phong nhắc nhở như vậy, Vạn Nhất mới chú ý đến một vấn đề: “Lâu Doanh mất mẹ từ sớm, trong ấn tượng của cô ấy, thiết sót đi vai trò của người cha, Lệ Quốc Minh lại chết rồi, Tô Duy thì...”

“Tô Duy chưa chết.” Lục Cận Phong nói: “Chỉ là chơi chiêu lặng lẽ chuồn mất mà thôi.”

Vạn Nhất ngây người, trong chốc lát bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Vậy cậu ta đâu rồi?”

“Ở Vương Bài.”

Những thứ khác, Lục Cận Phong không nói thêm nữa.

Vạn Nhất nói: “Trước hết cứ kệ Tô Duy, bây giờ em chỉ quan tâm làm sao để chinh phục được Lâu Doanh.”

Lục Cận Phong suy nghĩ, thả một câu: “Nếu cậu nói cô ấy chỉ thèm muốn cơ thể cậu, vậy chuyển từ số lượng sang chất lượng, có lẽ vẫn còn hy vọng.”

“Đại ca, ý của anh là...” Vạn Nhất dường như đã thấy được hy vọng.

Lục Cận Phong quan sát anh ta một cái: “Trở về rèn luyện cơ thể nhiều hơn chút, sau đó tìm Xa Thành Nghị mua thêm ít thuốc tẩm bổ, đừng rút cạn chính mình.”

Vạn Nhất: “...”

Tô Yên vừa vào nhà thì ngay lập tức đi lên lầu tìm Lâu Doanh.

Lâu Doanh đang ngồi trên chiếc ghế sô pha lau máu mũi, sau khi trở về, bụng cô ta không còn đau nữa, nhưng lại liên tục chảy máu mũi.

Xem ra dạo gần đây quá nóng rồi.

Sau khi rút nốt tờ giấy cuối cùng, Lâu Doanh ngửa đầu nằm trên sô pha, trên mũi, trên mặt của cô ta đều có không ít vệt máu.

Tô Yên đẩy cửa bước vào, thứ cô nhìn thấy là một đống giấy thấm máu trên mặt đất, Lâu Doanh nằm bất động trên sô pha với gương mặt đầy máu.

Cảnh này dọa Tô Yên sợ hãi: “Lâu Doanh, Lâu Doanh, chuyện gì thế này, sao lại nhiều máu như thế, em đừng dọa chị mà.”

Lâu Doanh nghe thấy tiếng của Tô Yên, đột nhiên nổi lên ý muốn đùa dai, yếu ớt mở mắt ra: “Chị, cuối cùng em cũng chống đỡ được đến lúc chị đến rồi, em sắp chết rồi, em vẫn luôn chống chọi đến hơi thở cuối cùng để đợi chị, chính là để gặp chị lần cuối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.