Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 428: Chương 428: Hứa Nguyên đáng nghi




Lâu Doanh nói xong, nuốt một hơi cuối cùng, sau đó nấc cụt.

Tô Yên nghệch ra mấy giây, lập tức hét lên: “Lục Cận Phong, Vạn Nhất, hai người mau đến đây...”

Lời còn chưa nói xong, Lâu Doanh mở mắt, ngay lập tức ngồi dậy, cười nói: “Chị, em đùa chị thôi.”

“Lâu Doanh!” Tô Yên lạnh mặt.

Thấy Tô Yên tức giận, Lâu Doanh vội vàng nói: “Em vừa chảy máu mũi, thuận tiện trêu đùa một chút thôi mà, chị, đừng giận mà, chị đến cùng anh rể sao?”

“Ừ.” Tô Yên không vui, lại thở dài một cái, ngồi lên sô pha: “Em làm sao thế, trước đó là buồn nôn rồi nôn khan, bây giờ lại chảy máu mũi, đến bệnh viện kiểm tra chưa.”

“Kiểm tra rồi, chính vì kiểm tra rồi nên Gà luộc mới ở dưới lầu buồn rầu đó.” Lâu Doanh lấy giấy nhét vào lỗ mũi, ngăn máu mũi chảy tiếp, nằm ngửa đầu trên sô pha: “Anh ta vậy mà lại cho rằng em mang thai rồi, kiểm tra ra không hề mang thai, em nói trước đó em có uống thuốc rồi, anh ta tức giận luôn.”

Vẻ mặt Tô Yên cạn lời: “Thế kết quả kiểm tra như thế nào.”

“Cơ thể em không có vấn đề gì, tất cả đều bình thường.”

“Em thế này rồi mà còn bảo là tất cả đều bình thường.” Tô Yên có chút lo lắng, lúc thì không thoải mái, lúc thì chảy máu mũi, cơ thể nhất định có bệnh gì rồi.

“Ôi, em thế này chắc là vì dạo gần đây cơ thể quá nóng, một lát nữa giải tỏa xíu là được rồi.” Lâu Doanh nhắc đến chuyện này, cũng khá phiền muộn: “Ban nãy em còn muốn ăn anh ta, mẹ nó, cái tên đó vậy mà lại nói muốn báo cảnh sát kiện em, não có vấn đề.”

“Lâu Doanh à, em chắc chắn không phải do mạch não của em không bình thường chứ?”

Vừa mới nói với người ta là mình uống thuốc rồi, bây giờ lại muốn ăn người ta, đây không phải là đã cho người ta một cái tát còn muốn cho người ta một cây táo ngọt sao?

Lại còn là kiểu cưỡng ép.

“Em có vấn đề gì chứ?” Lâu Doanh không vui nói: “Chị, em đây là đang suy nghĩ cho sức khỏe thể chất và tinh thần của em, em bảo cho anh ta tiền rồi, anh ta không cho ăn thì thôi, sau này em sẽ ra ngoài tìm, có tiền còn sợ không có đàn ông sao?”

Tô Yên: “...”

Cho tiền?

Tô Yên cảm thấy Vạn Nhất không xoay người bỏ đi đã là tốt tính lắm rồi.

“Điện ảnh Vạn Thị, em cảm thấy anh ta thiếu tiền sao?”

“Thiếu hay không là chuyện của anh ta, nhưng việc này giống như là, em ăn cơm rồi thì không thể không trả tiền.”

Câu nói này, có vấn đề.

Nhưng Tô Yên lại không thể đáp lại.

Chuyện giữa hai người này, Tô Yên vẫn luôn giữ thái độ quan sát, không can thiệp.

“Chị thấy tinh thần em cũng khá tốt, vậy chị đi đây, còn về việc ăn thịt sống hay thịt chín, em tự xem mà làm đi.”

Tô Yên cảm thấy, cô vẫn là đừng ở đây cản trở hai người họ nữa.

“Chị, mới đến mà đã đi rồi sao?”

“Không đi thì làm gì chứ? Ở lại đây đợi lát nữa đến đồn công an bảo lãnh cho em sao?”

Lâu Doanh: “...”

“Sau này em kiểm tra sức khỏe thêm lần nữa đi, đừng mặc kệ không quan tâm.”

Sau khi Tô Yên dặn đi dặn lại nhiều lần mới thực sự cùng với Lục Cận Phong rời đi.

Vạn Nhất ở lại, anh ta đang nghiên cứu làm thế nào để Lâu Doanh mãi mãi thèm muốn anh ta, Lâu Doanh ở trong phòng suy nghĩ xem rốt cuộc nên ra ngoài ăn thịt, hay ăn thứ trước mặt này.

Lục Cận Phong sốt ruột muốn về nhà thực hiện kế hoạch sinh con, phải nhanh chóng biến chuyện sinh con gái trở thành hiện thực.

Về vấn đề này, dạo gần đây Lục Cận Phong vô cùng ra sức.

Ngày thứ hai, chân Tô Yên có chút yếu.

Cô bơ phờ ngồi trong cửa hàng trông tiệm, đang vô cùng buồn chán, bỗng có một người chị vội vội vàng vàng đến tìm cô: “Cô Tô, Hứa Nguyên xảy ra chuyện rồi, cô mau đến xem xem.”

“Hứa Nguyên làm sao thế?”

“Ban nãy ngất xỉu ở trong cửa hàng, hỏi cô ấy, cô ấy nói không còn người nhà nào nữa, bảo tôi tới tìm cô.”

“Bây giờ cô ấy thế nào? Gọi xe cấp cứu chưa?”

“Bây giờ cô ấy đã tỉnh táo rồi, không gọi xe cấp cứu, nhìn dáng vẻ ngập ngừng của Hứa Nguyên, chắc chắn là không dám đi bệnh viện, bây giờ đi bệnh viện đắt biết bao, chưa làm gì đã tốn mấy ngàn hàng vạn.”

Trong lúc nói chuyện, Tô Yên đã cùng người chị đó đến được tiệm hoa rồi.

Hứa Nguyên ở trong phòng nghỉ phía sau cửa hàng, nằm dựa lên chiếc ván giường thô sơ để nghỉ ngơi.

“Tô Yên, cô đến rồi.” Hứa Nguyên nói rồi muốn đứng dậy.

“Cứ nằm đó đi, đừng động đậy.”

Tô Yên nhìn cái bụng của Hứa Nguyên, cũng khá to: “Cảm thấy thế nào rồi?”

“Đỡ hơn nhiều rồi, không có vấn đề gì nữa rồi.” Hứa Nguyên nói: “Chị gái này nhiệt tình, tôi lại không có bạn bè nào khác, chỉ có thể bảo chị ấy đi tìm cô thôi, Tô Yên, thật ngại quá, lại làm phiền cô rồi.”

“Không sao, quan trọng là cô và đứa bé không sao.”

Tô Yên ngửi thấy trong phòng vô cùng thơm, nói: “Hứa Nguyên, hoa gì mà thơm thế? Thông thường hoa càng thơm, ngược lại sẽ có khí độc, cô đang mang thai, đừng ngửi thứ hoa thơm như vậy.”

“Được, tôi sẽ chú ý, loại hoa đó là vừa tạo giống được, ông chủ tiệm hoa chuẩn bị mang đi tặng người khác, tôi chỉ là người làm, cũng không có quyền xử lý loại hoa đó, chỉ có thể đợi ông chủ mang đi thôi.” Hứa Nguyên ngáp một cái: “Tô Yên, tôi có hơi buồn ngủ, cô có thể giúp tôi trông tiệm một lát không?”

“Vậy cô ngủ một lát đi, tôi trông giúp cho.”

Tô Yên đi tới phía trước cửa hàng, trong cửa hàng có quá nhiều hoa rồi, mùi thơm quá ngào ngạt.

Cô bất giác nhớ lại lời nhắc nhở của Lục Cận Phong.

Thần sắc của Tô Yên trở nên nghiêm trọng, lúc này, cô vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy phía bên kia đường có một người quen đang đi đến.

Là Chu An.

Sao anh ta lại xuất hiện ở gần tiệm hoa?

Cũng không biết là vì sao, trong đầu Tô Yên bỗng nhiên nhớ lại lời mà cô nghe trộm được ở Vương Bài.

Bên cạnh Chu An có một người phụ nữ bụng to rất đáng nghi.

Lẽ nào người phụ nữ đó chính là...

Ánh mắt Tô Yên chợt thay đổi, cô đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào cửa phòng nghỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.