“Á.”
Tô Yên đột nhiên kêu lên một tiếng.
“Sao vậy?” Tô Vân bị dọa cho giật nảy mình.
Tô Yên nhìn chằm chằm vào mặt Tô Vân: “Nếp nhăn… thật dài quá đi, quầng thâm dưới mắt, chậc chậc, sao lại có mấy cái mụn dưới mũi thế này.”
“Hả, ở đâu, ở đâu.” Tô Vân nghe vậy thì lo lắng, cô ta nhanh chóng lấy gương từ trong túi xách ra, nhìn một lượt, nào có nhìn thấy quầng thâm và mụn như Tô Yên nói.
Ý thức được bản thân bị đùa bỡn, Tô Vân tức giận thở gấp: “Tô Yên, cô chơi tôi.”
“Phải, tôi chơi cô đấy.” Tô Yên cười lạnh: “Đừng cả ngày chuốc nhọc nữa, không muốn bị đánh hay bị kích động thì tránh xa tôi ra một chút, gương mặt này xinh đẹp như vậy đừng để lại bị đánh thành đầu heo.”
Trong lòng Tô Vân vừa tức giận vừa khó chịu, nghĩ đến mục đích cô ta đến đây, nén giận nói: “Chị, lúc trước là hiểu lầm mà thôi, nói sao đi nữa chúng ta cũng là con gái nhà họ Tô, giữa chị em với nhau nào có thù lâu vậy chứ.”
“Tôi đã cắt đứt quan hệ với Tô Đình Nghiêm rồi, tôi và Tô gia cũng chẳng còn quan hệ gì nữa, nào có thể tính là chị em cùng nhà với cô?” Tô Yên cười lạnh nói: “Về phần cô và nhà họ Tô có còn quan hệ gì nữa hay không thì cũng không biết chừng.”
“Tô Yên, cô có ý gì?” Tô Vân có chút hoảng sợ, lẽ nào Tô Yên biết cô ta là con gái ruột của Chu Hoàng Long hay sao?
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Không, Tô Yên không thể nào biết được.
Tô Yên bình tĩnh lại, không dám nhìn vào mắt Tô Yên, nói: “Thật ra hôm nay là cha kêu tôi đến, nhà họ Lý muốn nhận cô làm con gái nuôi sao?”
Thì ra là đến điều tra chuyện này.
“Sao, cô ghen tỵ à?”
Từng chữ của Tô Yên đâm thẳng lên ngực Tô Vân.
Tô Vân quả thực là ghen tỵ đến muốn phát điên, cả đêm không sao chợp mắt được.
Dựa vào đâu mà chuyện gì tốt cũng rơi lên đầu Tô Yên?
“Nhà họ Lý dựa vào đâu mà nhận cô là con gái, theo tôi thấy Lý Mộc Sinh chỉ là thuận miệng mà thôi, tôi khuyên cô đừng quá nghiêm túc, nếu không thất vọng sẽ càng lớn, đến lúc đó thực nực cười chết mất.”
“Ồ?” Tô Yên cười cười: “Thực sự là làm...một số người thất vọng rồi, Lý Mộc Sinh thật muốn nhận tôi làm con gái nuôi, phải rồi, đến tiệc nhận người thân, cô nhất định phải tới đấy, tôi sẽ đích thân đưa thiệp mời.”
Tô Vân nghiến răng: “Sao cơ, não của Lý Mộc Sinh ông ta bị cửa kẹt rồi sao, tại sao lại nhận cô làm con gái nuôi cơ chứ.”
“Ghen tỵ à?” Tô Yên cười: “Cô ghen tỵ cũng vô dụng, người Lý Mộc Sinh nhận là tôi, không phải cô”
Tô Vân tức giận đến mức cả mặt vặn vẹo, hai tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt, lửa ghen tuông trong mắt như muốn thiêu đốt cả người.
“Tô Yên, đừng vui mừng quá sớm, trên đời này không có miếng bánh ngon nào tự nhiên rơi xuống, Lý Mộc Sinh có phải còn có mục đích nào khác hay không còn chưa chắc đâu.”
“Tôi có thể hiểu, kẻ không ăn được nho sẽ nói nho xanh.” Tô Yên giật giật khóe miệng: “Còn nữa, thay vì lo lắng cho tôi, không bằng lo lắng cho bản thân đi, vị trí bà Sở đã ngồi vững chưa vậy.”
Không nhắc đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc đến trong đầu Tô Vân tràn ngập lửa giận.
Cô ta kết hôn với Sở Hướng Nam lâu như vậy, ngoại trừ đêm tân hôn hai người ở bên nhau ra, thì ngay đến giường cũng không ngủ cùng.
“có phải cô còn nhớ nhung đến Hướng Nam không, đừng tưởng là tôi không biết, đêm qua anh ấy đến tìm cô, hai người đã làm gì?” Tô Vân nắm lấy cánh tay Tô Yên: “Là cô ném anh ấy xuống biển phải không? Sao cô có thể độc ác đến vậy, anh ấy suốt chút nữa là chết đuối rồi, ngâm người trong nước cả đêm.”
Ngâm mình cả đêm?
Dựa vào khả năng bơi lội của Sở Hướng Nam, không thể nào ngâm mình cả đêm được.
“Vậy thì thật đáng đời, xem ra đến ông trời cũng không nhìn tiếp được nữa.” Tô Yên cũng chẳng kiên nhẫn được lâu: “Tôi còn có việc, cô muốn trút giận thì về nhà mà tìm Sở Hướng Nam ấy.”
Giờ nghỉ trưa chỉ có hai tiếng, vì thế cô không muốn mất thời gian với Tô Vân.
Một chiếc taxi chạy tới, Tô Yên vẫy tay, mở cửa xe ngồi vào: “Bác tài, bệnh viện nhân dân.”
“Tô Yên, cô đừng đi, cô chột dạ có phải không, người phụ nữ không cần mặt mũi như cô, quyến rũ cả em rể mình…”
Lúc xe khởi động, Tô Yên hoàn toàn coi lời nói của Tô Vân thành tiếng chó sủa.
Mười phút sau, xe dừng ở cổng bệnh viện.
Tô Thanh nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ở lối vào bệnh viện, cô đã ngồi chiếc xe này vào tối hôm qua để đến biệt thự Nam Sơn.
Lẽ nào cậu cả nhà họ Lục cũng đang ở bệnh viện?
Tô Yên cầu cho không gặp anh, nhưng mà càng sợ cái gì thì cái đó càng tới.
Tô Yên đi thang máy lên tầng tám của khoa nội trú, khi đi ngang qua một phòng bệnh, cô tình cờ nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Chú hai, chú dưỡng thương cho khỏe, bớt nóng giận chút, chăm sóc tốt cho cơ thể.”
Giọng nói này không phải giọng của cậu cả nhà họ Lục đó sao?
Tô Yên vô thức dừng lại, liếc nhìn vào bên trong cửa, đã thấy Lúc Cận Phong có vết sẹo dài trên mặt, chống nạng ngồi trên ghế sô pha bên cạnh giường, đứng bên cạnh Hạ Huy Hạ Vũ.
Trên giường bệnh là Lục Gia Hành, trên trán quấn băng gạc, chân đắp thạch cao, mặt nạ dưỡng khí, có vẻ như vết thương quả thực rất nghiêm trọng.
Trên miệng Lục Cận Phong nói lời quan tâm nhưng ý tứ trong lời ai cũng đều hiểu rõ đó là cảnh cáo.
Đây là được lợi còn khoe mẽ, cố ý chọc tức người ta.
Hai mắt Lúc Gia Hành trừng to, tâm trạng kích động nhìn Lục Cận Phong chằm chằm, lại không nói lời nào.
Ông già đầu tóc bạc phơ lại vô cùng uy nghiêm ngồi đối diện với Lúc Cận Phong, không giận tự uy, người này chính là ông nội của Lúc Cận Phong, Lục Nguyên Thành.
Lục Nguyên Thành chau mày, không vui liếc nhìn Lục Gia Hành: “Thằng hai, Tiểu Phong nói đúng đấy, bây giờ anh dưỡng sức khỏe cho tốt, chuyện ở công ty, tạm thời anh đừng quả nữa, giao cho Tiểu Phong đi.”
Lúc Cận Phong là người nắm quyền điều hành tập đoàn Lục thị, nhưng cũng bị chi thứ nắm không ít quyền hành.
Lục Gia Hành vừa nghe ông cụ Lục tước quyền của mình, kích động đến độ tháo cả mặt nạ dưỡng khí ra: “Cha, vết thương của con không có gì nghiêm trọng, qua hai hôm nữa là có thể xuất viện được rồi, Tiểu Phong gãy chân càng bất tiện hơn, sức khỏe không tốt, đừng để cháu nó lao lực quá nhiều”
Ông cụ Lục đứng dậy: “Chuyện này quyết định vậy đi, anh ở lại bệnh viện dưỡng thương cho tốt, Tiểu Phong, cháu về cùng ông.”
“Vâng, ông nội.” Lục Cận Phong chống nạng đứng dậy.
Ông cụ Lục vẫn chưa hồ đồ, chuyện đêm qua trong lòng ông ấy cũng hiểu được đại khái.
Con cháu nhà họ Lục tranh quyền đoạt lợi, đã không phải là một sớm một chiều.
Thấy đám người Lục Cận Phong sắp đi ra, Tô Yên vội vàng rời đi.
Lục Cận Phong rời đi cùng ông cụ Lục, ánh mắt lạnh nhạt dừng lại phía Tô Yên rời khỏi.
Lúc này Tô Yên vừa xuất hiện, anh đã để ý đến rồi.
Lục Cận Phong cùng ông cụ Lục rời khỏi viện, ông cụ Lục liếc nhìn dáng vẻ khập khiễng của Lục Cận Phong trong lòng có chút xấu hổ.
Đây là người do một tay ông ấy bồi dưỡng, cũng là đứa cháu nội, người nối nghiệp giỏi giang nhất, khiến ông hài lòng nhất.
“Tiểu Phong, tuổi tác của ông cũng lớn rồi, sống bao nhiêu năm qua không muốn kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.”
Ý này là ngầm chấp nhận tranh đấu giữa Lục Gia Hành và Lục Cận Phong, nhưng không được làm ra chuyện liên quan đến mạng người.
Giọng điệu Lục Cận Phong lạnh lùng: “Vâng, ông.”
Nếu không phải nhìn sắc mặt ông nội, thì Lục Gia Hành cũng đã không sống đến ngày hôm nay.
Ông cụ Lục thở dài, nói: “Tiểu Phong à, tuổi của cháu cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên để ông bế chắt nội rồi.”
Khóe miệng Lục Cận Phong lạnh lùng cong lên: “Ông, chỉ cần người con gái nào kết hôn với Lục Cận Phong cháu đều sẽ vô duyên vô cớ chết, đừng hại người ta thì tốt hơn, hơn nữa trong nhà họ Lục e là chẳng được mấy người mong cháu có con đâu.”
Ông cụ Lục vừa nghe, lạnh mặt, đanh giọng nói: “Lần này ai dám gây chuyện, ông tuyệt đối không tha cho kẻ đó”
Lục Cận Phong không nói, ông cụ Lục cũng cảm thấy những lời này không có tác dụng gì.
Lòng bàn tay mu bàn tay cũng là thịt, không phải con trai thì cũng là cháu nội mình, ông ấy có chín đứa con trai, năm cô con gái, cháu trai cháu gái cũng có mười mấy người, nếu thật sự là tránh đến ngươi sống ta chết, thì ở cái tuổi của ông ấy cũng chẳng ngăn được.
Vẻ mặt ông cụ Lục dịu đi, cười nói: “Tiểu Phong này, đừng vậy nữa, cháu ở bên ngoài tìm trước một cô gái sinh chắt trai, đến lúc đó cả cháu dâu lẫn chắt trai đều cùng mang về, ông xem ai dám gây chuyện, cháu yên tâm, ông nội chắc chắn sẽ giữ bí mật.”