Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 35: Chương 35: Gừng càng già càng cay




Lục Cận Phong thoáng liếc ông cụ Lục: “Không có hứng thú.”

“Tiểu Phong.” Ông cụ Lục cố ý trầm mặt xuống: “Cháu nỡ lòng để ông lúc còn sống không được ôm chát trai sao?”

“Ông có mười mấy đứa cháu trai, chỉ cần ông mở miệng, không đến một năm đảm bảo có cả trăm đứa chắt trai.”

Ông cụ Lục: “…”

“Tiểu Phong, con gái nhà họ Tô đã đào hôn lần trước ấy, ông cảm thấy cô gái đó được lắm, tính cách kiên cường, hay là…”

Lục Cận Phong bình tĩnh ngắt lời ông cụ Lục: “Hạ Huy, Hạ Vũ đưa ông nội về.”

Hạ Vũ: “Ông Lục, mời lên xe.”

Ông cụ Lục nhìn Lục Cận Phong: “Cháu không về cùng ông à?”

“Còn có việc.”

Ba chữ đuổi ông cụ Lục đi.

Ông cụ Lục lên xe, Hạ Vũ lái xe, Hạ Huy ngồi ở ghế phụ lái.

Lúc xe khởi động, ông cụ Lục thở dài nói: “Tiểu Phong cũng đã hơn ba mươi rồi, bên cạnh lại chẳng có cô gái nào, hai cậu nói xem có phải cháu trai tôi không thích phụ nữ không? Nó thích đàn ông chăng? Hay là tôi tìm thử mấy tên đàn ông thử xem sao?”

Lời này dọa Hạ Vũ đến độ xem chút nữa thì đâm vào xe trước mặt.

Ông cụ Lục lại nói: “Tôi thấy hai người các cậu ở bên Tiểu Phong là lâu nhất, có lẽ Tiểu Phong rất hài lòng với hai người, không biết có phải Tiểu Phong thích loại đàn ông giống hai cậu hay không, ông già như tôi rất tiến bộ, nếu như…”

Hạ Vũ sợ tới mức vội dừng lại: “Ông Lục, ông yên tâm, lão đại chắc chắn là thích phụ nữ, không thích hai anh em chúng tôi.”

Hạ Huy cũng đầy khát khao sống sót: “Đúng, lão đại thích phụ nữ.”

Lời này vừa nói ra miệng, Hạ Huy lập tức hối hận.

Nói lỡ miệng.

Hạ Vũ trừng mắt nhìn Hạ Huy.

Gừng càng già càng cay mà.

Vài ba câu đã moi ra hết.

Ông cụ Lục cười: “Thì ra là vậy, cô gái Tiểu Phong thích tên gì vậy? Là cô gái nhà nào thế?”

Hạ Vũ Hạ Huy mặt mày đau khổ.

“Ông Lục, ông đừng hại hai anh em bọn tôi, nếu để lão đại biết chúng tôi lỡ miệng, vậy nhất định lột da chúng tôi luôn đó.”

“Tôi giữ bí mật giúp hai cậu.” Ông cụ Lục cười híp híp mắt nhìn hai anh em: “Có tôi làm chỗ dựa thay hai người, thằng nhóc thối đó dám làm gì các cậu chứ.”

Hạ Vũ, Hạ Huy lắc đầu, đánh chết cũng không nói.

Ông cụ Lục cũng biết không cạy được miệng họ, thở dài một tiếng: “Từ năm năm trước sau khi bị một cô gái vứt bỏ, cảm thấy bị tổn thương quá nhiều, luôn không chịu tìm bạn gái, tôi thay nó sắp xếp hôn nhân với bốn nhà lại chẳng thành với nhà nào, người làm ông nội như tôi đây sao không lo lắng được kia chứ.”

Hạ Vũ, Hạ Huy liếc mắt nhìn nhau, ông cụ Lục lại diễn tiếp, bọn họ có thế nào cũng không thể coi là thật.

Bệnh viện.

Tô Yên đang nghiên cứu di vật của mẹ, chiếc hộp bằng gỗ lim không có chìa khóa, nếu mở nó ra, chiếc hộp gỗ có thể bị hủy.

Tô Yên không muốn đồ đạc của mẹ cô bị hỏng, nên cô chỉ có thể tạm thời không mở ra.

Tô Duy nằm trên bàn nhìn chiếc hộp bằng gỗ lim, hỏi: “Chị, chị nói xem mẹ để lại cho chúng ta cái gì trong này?”

“Quay về chúng ta tìm cách mở khóa thử xem.” Tô Yên hỏi: “Tiểu Duy, hôm nay sức khỏe em sao rồi?”

“Như cũ.” Tô Duy đột nhiên kéo tay Tô Yên: “Chị, hay là chị đồng ý cho em xuất viện, em muốn ra ngoài xem một chút, ở bệnh viện không có bệnh cũng thành có bệnh.”

“Không được.” Tô Yên cương quyết từ chối: “Yêu cầu nào cũng được, chỉ có cái này là không được.”

“Chị.” Tô Duy bọt cứng mài mềm: “Nửa ngày thôi cũng được.”

Tô Yên biết Tô Duy ở bệnh viện đến phát hoảng rồi, nếu không cho ra ngoài, nói không chừng cô quay lưng đi sẽ trốn ra ngoài.

“Cuối tuần này, chị có thể dẫn em đi nửa ngày.”

“Thật sao?” Tô Duy vui mừng khôn tả: “Chị, em yêu chị chết đi được.”

Thấy Tô Duy mừng rỡ đến vậy, Tô Yên cũng rất vui mừng.

Cô thật mong bệnh của Tô Duy có thể khỏi để sống một cuộc sống như người bình thường.

Giờ nghỉ trưa sắp hết, Tô Yên không thể ở lại quá lâu, dặn Tô Duy đừng chạy lung tung, nghe lời bác sĩ rồi mới xuất viện trở về.

Vừa ra khỏi bệnh viện, xe của Lục Cận Phong chạy tới, dừng lại bên cạnh cô.

Lúc này, Lục Cận Phong đã cởi khẩu trang, thay quần áo bình thường, lái chiếc xe bình thường đến không thể bình thường hơn đi tới.

Tô Yên kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”

Lục Cận Phong mỉm cười: “Vừa rồi trên đường nhìn thấy em, nên qua đây.”

Tô Yên kéo cửa xe ngồi vào: “Em về công ty.”

“Được.” Lục Cận Phong khởi động xe, hỏi: “Yên Yên, sao em lại từ bệnh viện đi ra.”

“Đến thăm Tiểu Duy.” Tô Yên bổ sung thêm câu: “Em trai tôi.”

“Bệnh gì vậy?”

“Có vấn đề về tim, bệnh tim bẩm sinh.” Tô Yên bây giờ không ngại nói với Lục Cận Phong về cô ấy, cô cũng không giấu giếm nữa.

“Anh biết một bác sĩ tim mạch ở đây, hôm nào để Tiểu Duy đi xem thử.”

“Được thôi.” Thật ra thì Tô Yên cũng không còn hy vọng gì nữa, những năm này Tô Duy đã gặp bao nhiêu bác sĩ mà vẫn không thuyên giảm.

Không tìm được trái tim phù hợp thì sẽ không kéo dài được lâu.

Tô Yên nhìn lướt qua bên mặt của Lục Cận Phong, hỏi: “Tối qua em không về, anh không lo lắng à?”

Lục Cận Phong dịu dàng liếc nhìn cô: “Lẽ nào người làm bạn trai như anh đây còn chưa đủ tư cách? Ngay đến chút tin tưởng và tự tin này cũng không có?”

Cảm giác được tin tưởng vô điều kiện thực sự rất tốt.

Trên mặt Tô Yên hiện lên nụ cười, cô đương nhiên không biết, tối hôm qua cô ngủ trong vòng tay Lục Cận Phong cả đêm.

Theo Tô Yên thấy, cô xa cách Lục Cận Phong đã hai ngày, nhưng đối với Lục Cận Phong mà nói, chỉ là cách nhau vài giờ đồng hồ.

Nhiều năm sau, Tô Yên mới hiểu được Lục Cận Phong tự ăn dấm chua đáng sợ tới cỡ nào.

Tô Yên nhớ tới một chuyện, nói: “Phải rồi, Công ty của em đóng cửa rồi, đổi chủ trong một đêm giờ là ông chủ khác rồi.”

“Ừ, con người Trịnh Anh Tài quá hèn mọn, công ty đóng cửa là chuyện sớm muộn thôi.”

“Nhưng mà khá bất ngờ, không hiểu sao tập đoàn Lục thị lại đột nhiên mua lại.” Tô Yên thực sự buồn bực: “Không ty này cũng không kiếm ra tiền, dùng nhiều tiền thu mua, không có lời.”

“Tập đoàn Lục thị không thiếu tiền.”

Lời này làm cho Tô Yên thật đúng là tìm không ra chỗ sai.

Tô Yên nhăn mặt: “Cơ mà có lẽ em cũng không làm ở công ty lâu nữa, sáng ra em đã đắc tội với ông chủ mới đến rồi!”

Nghe vậy, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua mắt Lục Cận Phong.

Bệnh viện rất gần công ty, chỉ một chút là đã tới rồi.

Lục Cận Phong an ủi nói: “Đừng lo lắng, làm tốt công việc của em, cùng lắm thì không đi làm, về nhà anh nuôi.”

Lục Cận Phong thật không vui vẻ gì khi để Tô Yên xuất đầu lộ diện ra ngoài, thật hận không thể để cô cạnh mình cả ngày.

Nhưng anh biết Tô Yên cũng có tham vọng của riêng mình.

Anh không thể đập gãy cánh của Tô Yên, cho nên chỉ có thể cho Tô Yên bầu trời tự do bay lượn.

Tô Yên nắm chặt tay, tự cổ vũ: “Em cũng không dễ dàng rút lui vậy đâu, chúng ta còn phải mua nhà, sao có thể để mình anh làm việc.”

“Được.” Lục Cận Phong mỉm cười: “Tan sở anh tới đón em.”

“OK.”

Lục Cận Phong nhìn Tô Yên vào công ty, cầm điện thoại di động lên gọi: “Tôi đang ở dưới tầng công ty.”

Lục Minh Khánh đang ngủ trưa trong phòng nghỉ, nhận được cuộc gọi thì thoáng ngây người.

Lục Minh Khánh định thần lại, vừa nhìn màn hình hiển thị, nhanh chóng thu dọn quần áo, vừa mặc vừa đi ra ngoài.

Lúc đi xuống lầu, Lục Minh Khánh không thấy ai ở lối vào công ty, cho đến khi nghe thấy tiếng còi xe, anh ta mới ngơ ngác bước đến chỗ chiếc xe Volkswagen giá mấy ngàn đang đậu bên đường.

“Anh, sao anh lại đi loại xe này?”

Ánh mắt Lục Cận Phong khẽ liếc: “Lên xe.”

Lục Minh Khánh liếc nhìn chiếc xe, lớn đến chừng này, còn chưa từng ngồi qua xe hỏng hóc rẻ mạt tới vậy.

Sau khi ngồi vào, Lục Minh Khánh tò mò hỏi: “Anh, xe này anh lấy đâu ra vậy?”

“Mua ở chợ đồ cũ.”

Lục Minh Khánh: “…”

Từ khi nào mà người nắm quyền nhà họ Lục lại nghèo túng đến độ mua một cái xe hỏng ở chợ đồ cũ vậy?

Lục Cận Phong châm một điếu thuốc, hỏi: “Ngày đầu tiên đi làm cảm thấy thế nào?”

“Cũng được lắm.” Lục Minh Khánh cố gắng duỗi chân, chỉ phát hiện chiếc xe quá nhỏ, chân anh ta không cách nào duỗi thẳng ra: “Anh, anh gọi em xuống gấp vậy không phải chỉ để quan tâm em đấy chứ?”

Trong ấn tượng của anh ta, Lục Cận Phong không phải là người chu đáo như vậy.

Mặt mày Lục Cận Phong không cảm xúc hỏi: “Hôm nay có gặp chuyện gì ở công ty không?”

“Không có, với sức hút của em, việc chinh phục những người đó còn không phải là chuyện trong chốc lát sao?” Lục Minh Khánh suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Chuyện thì không gặp, nhưng lại gặp một người khá thú vị.”

Hình bóng Tô Yên hiện lên trong đầu Lục Minh Khánh, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Trong làng giải trí, người đẹp nào Lục Minh Khánh chưa gặp qua?

Người có thể khiến anh ta kinh ngạc không được mấy người, trước mắt người có thể làm cho anh ta có hứng thú chỉ có một mình Tô Yên.

Lục Minh Khánh đã tính toán xong xuôi, chiều đến sẽ thăng cho Tô Yên làm trợ lý của anh ta.

Môi Lục Cận Phong nhếch nhếch lên: “Sao lại có hứng thú?”

“Tướng mạo cô gái đó thì không cần nói, có thể lọt được vào mắt em chắc chắn thuộc cấp bậc thần tiên.” Lục Minh Khánh nói: “Phụ nữ muốn bò lên giường của Lục Minh Khánh nhiều vô kể, vậy mà cô gái đó lại nói em không phải gu của cô ấy, nghe nói có bạn trai rồi, cơ mà chỉ cần cuốc tốt, không góc tường nào là không thể đào được, chiều đến em sẽ thăng cho cô ấy làm trợ lý của em, gần quan được ban lộc…”

Lục Minh Khánh đang nói sinh động về cách đào góc ra sao, thì Lục Cận Phong nhẹ nhàng nói: “Cậu muốn đào góc tường của tôi?”

“Anh, sao em lại đào góc tường anh…” Lúc Lục Minh Khánh phản ứng lại thì mặt mày như gặp sét đánh.

Chạm vào đôi mắt lạnh lùng của Lục Cận Phong, Lục Minh Khánh càng thêm rùng mình.

“Anh anh anh, anh chính là bạn trai của cô gái đó? Đừng đùa vậy chứ.” Lục Minh Khánh cười còn khó coi hơn cả khóc.

Lục Cận Phong thản nhiên hất nhẹ tàn thuốc: “Yên Yên không biết thân phận của tôi, bây giờ tập đoàn Trịnh thị đã trở thành công ty của tập đoàn Lục thị rồi, các công ty con có đánh giá thăng tiến hàng năm, tôi hy vọng Yên Yên được điều về tổng công ty, ngoan một chút, cậu biết nên làm thế nào rồi chứ.”

Khóe miệng Lục Minh Khánh giật giật, anh đột nhiên hiểu được tại sao chỉ sau một đêm tập đoàn Trịnh thị đã bị thâu tóm.

“Anh, anh thâu tóm tập đoàn Trịnh thị không phải vì cô gái đó đấy chứ?”

Lục Minh Khánh cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh giấc, cũng hy vọng đó là một giấc mơ.

Anh ta vậy mà nhìn trúng người phụ nữ của Lục Cận Phong.

Vừa yêu, đã thất tình ngay rồi.

Anh ta có dám đào góc tường của Lục Cận Phong không ấy à?

Câu trả lời chắc chắn là không dám.

Ánh mắt sắc bén của Lục Cận Phong nhìn qua, lạnh giọng cảnh cáo: “Quản cho tốt cái miệng của mình đi.”

Lục Cận Phong đặc biệt đến để cảnh cáo anh ta, cho thấy tầm quan trọng của cô gái này đối với Lục Cận Phong, Lục Minh Khánh nào dám có bất kỳ suy nghĩ lệch lạc.

“Em biết phải làm sao rồi.”

Lục Minh Khánh thoáng sững người, cười khổ đáp: “Anh à, lần đầu tiên em ghen tị với anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.