Từ sau khi Lục Thừa Mẫn bị bắt đi, Lục Gia Hành cũng không xuất hiện lần nào, sao đột nhiên giờ ông ta lại xuất hiện rồi?
Chẳng lẽ là do cô hoa mắt?
“Tiểu Yên?” Lệ Uyển lớn tiếng gọi: “Con nhìn thấy gì vậy?”
“Mẹ, hình như con gặp người quen, không có gì, đi thôi.” Tô Yên vừa đẩy chiếc xe đẩy dành cho trẻ sơ, vừa nói: “Mẹ, phải nhờ mẹ đưa bé ba bé tư về nhà họ Tô trước rồi, con phải vào cửa hàng một lát.”
“Đi đi, phụ nữ cũng cần có sự nghiệp của riêng mình, cứ giao các cháu cho mẹ là được.” Lệ Uyển nói: “Vừa hay đưa hai đứa bé này về nhà sẽ khiến mấy người kia có việc để làm, đỡ để bọn họ rảnh rỗi cãi vã lẫn nhau.”
Hiện giờ đồng chí Tần cứ thích lên nước làm khó người khác, lúc nào cũng kiếm cớ cãi nhau, hai người này cứ một ngày một trận cãi nhau nhỏ, ba ngày lại được trận cãi nhau to.
“Mẹ, mẹ mà cứ tiếp tục như vậy với đồng chí Tần thì cũng không phải cách, sao nào, chẳng lẽ muốn cãi nhau tới già hay sao?”
Nhắc tới Tần Chấn Lâm, sắc mặt Lệ Uyển lại trở nên khó coi: “Ông ấy đúng là kiểu ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm.”
“Vậy hai người... có còn khả năng không?” Tô Yên thẳng thừng hỏi.
Là một đứa con gái, Tô Yên vẫn hy vọng hai người bọn họ có thể ở bên nhau, mong trong lòng bọn họ vẫn còn có đối phương, đã phí hoài mất hai mươi năm trời, mà đời người, làm gì có được mấy lần ''hai mươi năm''.
Lệ Uyển im lặng, bà ấy hơi chần chừ rồi lại buồn bã nói: “Mẹ đã tới tuổi này rồi còn nói gì tới làm những thứ đó, Tiểu Yên, con mau vào cửa hàng đi, mẹ đưa bọn trẻ về được rồi.”
“Mẹ, trước đây mẹ đã nói với con là muốn sống cho bản thân mình, sao giờ lại sợ sệt nhiều thứ quá vậy?” Tô Yên hỏi: “Có phải bởi vì chú Thương Quan không?”
Thương Quan Ân đã làm bạn với Lệ Uyển mười mấy năm, tình cảm đó của bọn họ quả thực rất sâu sắc.
Lệ Uyển cười: “Cái người này ấy hả, càng già càng thụt lùi, Tiểu Yên, tình ý của chú Thương Quan của con vô cùng sâu nặng, mẹ không thể nhận lời ai, cũng không thể phụ lòng ai được.”
Dường như Tô Yên đã hiểu ý của bà, cô không nói gì nữa, bèn giao con lại cho Lệ Uyển sau đó đi vào cửa hàng.
Tô Yên nhớ tới tiệm hoa của Hứa Nguyên gần với cửa hàng của mình, thế là cô bèn dừng xe, định bụng vào tiệm hoa thăm Hứa Nguyên một lát.
Cô vừa bước vào cửa hàng đã đi lướt qua một người đàn ông tay cầm bó hoa bách hợp, suýt thì đụng trúng anh ta.
Lúc đầu cô không phản ứng kịp, đợi tới khi người đàn ông kia đi xa rồi, Tô Yên mới nhớ ra đó là Chu An.
Người đàn ông vừa nãy là Chu An.
Tô Yên lại vội vàng chạy ra khỏi tiệm hoa, vừa đúng lúc nhìn thấy Chu An đang ngồi lên một chiếc taxi chuẩn bị rời đi.
“Tô Yên!”
Tiếng gọi của Hứa Nguyên vang lên đằng sau lưng, giọng điệu toát ra vẻ vui mừng: “Cô tới mua hoa sao?”
Tô Yên ngoảnh lại, hỏi: “Người đàn ông lúc nãy...”
“Cô hỏi người mua hoa bách hợp sao? Sao vậy?” Hứa Nguyên nhìn theo hướng Chu An rời khỏi, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu, bèn nói: “Hình như anh ta mua hoa để tới viếng bạn, Tô Yên, cô quen anh ta sao? Bạn cô à?”
“Tôi có quen, nhưng không thân thiết, cũng không phải bạn bè gì.” Tô Yên lắc đầu, hôm nay Hứa Nguyên ăn mặc đơn giản, mái tóc dài được búi gọn lên, vẫn trang điểm đậm như xưa, lớp phấn cô ta đắp lên mặt quả thực rất dày.
“Hứa Nguyên, gần đây cô thấy thế nào?”
“Cũng ổn, đứa bé hay đạp bụng tôi lắm.” Hứa Nguyên mỉm cười, rồi lại tỏ ra buồn bã: “Tôi không có bạn ở Đế Đô, chỉ mong tới lúc sinh con sẽ không xảy ra vấn đề gì, Tiểu Yên, tôi hơi sợ, nhỡ tôi chết thì sao, con của tôi phải làm sao, tôi không quá hiểu mọi thứ, một người phải nuôi con như thế nào đây, nhất định sẽ rất lúng túng vụng về.”
Tô Yên trấn an: “Thả lỏng chút, không phải sợ.”
“Tô Yên.” Hứa Nguyên nắm lấy tay Tô Yên: “Tới lúc đó cô có thể tới bệnh viện cùng tôi sinh em bé không? Có người quen bên cạnh, tôi sẽ vững tâm hơn một chút...''
“...Được chứ!” Tô Yên nghĩ cho hoàn cảnh của Hứa Nguyên, cũng có thể vì cô cũng là một người mẹ, cho nên không còn cách nào từ chối thỉnh cầu này của cô ấy.
Hai người đều là phụ nữ, nếu có thể giúp đỡ được cô ấy thì cô sẽ giúp.
“Thật sự tốt quá, như vậy thì tôi yên tâm rồi.” Hứa Nguyên thấy vậy thì vui mừng, bèn tặng cho Tô Yên một bó hoa sao: “Tô Yên, tặng cô này.”
“Cảm ơn cô.” Tô Yên mỉm cười nhận lấy: “Vậy cô cứ làm việc đi, tôi cũng sang cửa hàng đây, có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Được, Tô Yên, thật sự cảm ơn cô nhiều lắm.” Hứa Nguyên cúi người trước Tô Yên, bộ dạng vô cùng kính trọng.
Hứa Nguyên giống như một đóa lục bình không có rễ, không nơi nương tựa ở Đế Đô này, lại còn đang có thai, một thân một mình rất khó khăn, muốn kết giao với vài người bạn để nhờ vả giúp đỡ cũng là điều dễ hiểu.
Tô Yên không nghĩ nhiều, cô cầm bó hoa trở về cửa hàng.
Cửa hàng hôm nay hơi vắng vẻ, An Hinh đã tới từ sớm, cô ấy đang làm công việc chăm sóc khách hàng rất chuyên nghiệp.
Tô Yên cắm bó hoa sao vào lọ, nhớ ra lâu rồi không thấy Lâu Doanh đâu, thế là cô bèn mở điện thoại ra gọi video với cô ấy.
Cuộc gọi video nhanh chóng được kết nối, hôm nay Lâu Doanh ăn mặc đậm chất gái Trung Quốc, giờ này cô ấy đang mài mực luyện chữ.
Chuyện này khiến Tô Yên rất đỗi kinh ngạc.
“Ơ? Định đi theo con đường chị gái văn hóa Trung Quốc à? Cái này không hợp với khí chất của em lắm đâu.”
Lâu Doanh nhấc bút chấm mực viết chữ: “Này là do em rảnh rỗi không có việc gì làm nên bày việc ra làm thôi, Phi Minh rời đi đã hơn nửa tháng rồi còn chưa về, em sắp mốc hết người ở nhà rồi đây.”
Cái giọng điệu này nghe như vừa bị chồng bỏ.
“Vẫn chưa đi ra bên ngoài sao?” Tô Yên khá bất ngờ, đây nào có giống phong cách của Lâu Doanh.
“Chẳng có hứng, ở nhà ngủ thôi.” Lâu Doanh vừa nói vừa nhíu mày, đoạn lại vội vàng ôm ngực nôn khan.
Tô Yên hỏi: “Sao đấy? Ăn phải đồ ăn hỏng à?”
Lâu Doanh xua tay trước màn hình điện thoại, cô ấy đặt bút xuống rồi lại nôn vào thùng rác.
Nôn một thôi một hồi xong Lâu Doanh mới tỉnh táo lại, cô ấy ngồi phịch xuống cái ghế: “Khó chịu quá, em cảm giác như mình nôn hết cả tim gan phèo phổi ra ngoài, mà có ăn gì đâu, hai ngày này đều cảm thấy buồn nôn.”
Thích
Theo dõi
Quà
Vote
63
4211
14933
354