Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 421: Chương 421: Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý




Tinh thần kiên trì quyết không từ bỏ của Lý Văn thực sự rất đáng khâm phục.

Nhưng tính tình An Hinh cực kỳ chanh chua đanh đá, EQ của Lý Văn không đủ dùng, ca này khó nhằn.

Lý Văn trợn trắng mắt nhìn Tô Yên: “Chị này, chị còn có mặt mũi mà cười em hả? Lần trước chị xúi dại em mua thuốc cầm máu, sau đó Hinh Hinh cho em ăn bơ tận một tháng.”

Bà dì đến thăm lại đi mua thuốc cầm máu, Lý Văn chắc chắn là nạn nhân của chứng bệnh trai thẳng giai đoạn cuối quái ác.

Tô Yên còn gì để nói đây?

Lục Cận Phong gắp một miếng xương sườn cho Tô Yên rồi quay qua nói với Lý Văn: “Anh kiến nghị cậu đến tìm Vạn Nhất mà học hỏi, cậu ta cua gái khá là lành nghề đấy.”

Tô Yên lặng lẽ liếc nhìn Lục Cận Phong, Vạn Nhất cua gái lành nghề á hả?

Suy nghĩ kỹ một hồi thì thấy anh ta đúng là có hơi cao tay thật, chỉ dùng một chiêu giả heo ăn thịt hổ đã làm Lâu Doanh hơi liêu xiêu rồi.

Mặc dù trên hình thức chưa có tiến triển, nhưng trên thực chất vẫn có bước tiến khá đáng kể.

Lý Văn mừng rỡ trong lòng, cảm kích đến mức đánh rơi cả đôi đũa, cầm chặt tay Lục Cận Phong kích động: “Anh rể, chỉ có anh là trọng nghĩa thôi, phiền anh rể giúp em nối máy với tổ tư vấn.”

Lý Văn không quen Vạn Nhất, tự dưng chạy đến nhờ Vạn Nhất giúp đỡ thì đường đột quá.

“Không thành vấn đề.”

Lý Văn vui vẻ, ân cần niềm nở bưng cơm rót nước cho Lục Cận Phong rất chi là lễ phép.

Lý Mộc Sinh không nói gì, nếu con trai ông làm thân được với đám Lục Cận Phong và Vạn Nhất thì đó mới là một món hời thực sự.

Khi hai người họ ăn cơm tối xong, rời khỏi nhà họ Lý, đồng hồ đã điểm mười giờ tối.

Lục Cận Phong lái xe, xe của Tô Yên tạm thời để ở nhà họ Lý.

Tô Yên chuyển bó hướng dương được Hứa Nguyên tặng lên xe của Lục Cận Phong: “Về nhà thôi, em nhớ con quá.”

“Hoa này đẹp đó.” Lục Cận Phong liếc nhìn rồi thuận miệng khen một câu.

“Hoa này là đồ của sản phụ em đụng phải tặng cho em. Cô ấy làm việc trong một cửa hàng hoa.” Tô Yến nói: “Hoàn cảnh của cô ấy đáng thương lắm. Nhà mẹ đẻ không còn ai, chồng lại bội bạc. Cô ấy đang mang thai mà phải một mình kiếm sống ở Đế Đô này. Cô ấy bảo mình rất ghen tị với em, vì em có một người chồng tốt.”

Nói xong, Tô Yên nắm tay Lục Cận Phong, tựa đầu vào vai anh.

Đáy mắt Lục Cận Phong mang theo ý cười, miệng lại nói cực kỳ nghiêm túc: “Anh đang lái xe đấy nhé, ngồi yên đi, đừng có chòng ghẹo tài xế.”

Tô Yên nhìn anh cười cười, ngắt eo anh một cái: “Còn giả đò nghiêm túc với em.”

“Yên Yên.” Lục Cận Phong nghiêm túc thành thật hỏi: “Hôm nay có phải ngày rụng dâu của em không?”

“Làm...làm gì?” Tô Yên đơ người giây lát, lập tức hiểu ý Lục Cận Phong, cô bèn nhanh chóng buông tay ra.

Lục Cận Phong mỉm cười, đạp ga, tăng tốc trở về nhà cũ của nhà họ Lục.

Về đến nhà xuống xe, Tô Yên cầm hoa hướng dương muốn chuồn vào phòng em bé: “Em đi xem con thế nào.”

Lục Cận Phong bế ngang cô lên: “Yên Yên, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, anh thấy chúng ta nên đi trồng người trước đã.”

Tô Yên xấu hổ che mặt: “...”

Bao nhiêu người làm trong nhà đến hóng chuyện, Lục Cận Phong bế Tô Yên lên lầu đi vào phòng ngủ, cái dáng vẻ vội vàng sốt sắng đó hệt như một tên nhóc choai choai mười tám tuổi.

Trước khi vào phòng, Lục Cận Phong dặn dò người làm trong nhà: “Nhớ trông nom bé Ba với bé Tư cho tốt.”

“Vâng, thưa cậu.” Cô người làm cười toe toét.

Mặt Tô Yên càng đỏ hơn.

Dạo này lục Cận Phong đang dốc lòng với kế hoạch trồng người của mình.

Để sinh được một mụn con gái, Lục Cận Phong đã tìm đến một số phương pháp cổ truyền, thậm chí còn dán đầy áp phích bé gái trên tường phòng ngủ.

Tô Yên dở khóc dở cười, nhưng cùng lúc đó cô cũng cảm thấy vô cùng ấm lòng.

Cô hy vọng những ngày tháng sau này có thể mãi êm đềm và hạnh phúc như thế này.

Bé Ba và bé Tư chầm chậm lớn lên, thành tích học của Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc tốt, ông cụ Lục dưỡng lão trên núi Đào Hoa, cảm tình hai vợ chồng hòa thuận, đây là điều ước lớn nhất của Tô Yên rồi.

Sau khi Tô Yên trở về từ Vương Bài, cô không nghe được tin tức gì từ Tô Duy, nhưng khi đưa bọn trẻ đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe định kỳ, cô đã gặp Tô Vân.

Tô Vân đưa con gái đến bệnh viện tiêm phòng, lúc đó Tô Yên và Lệ Uyển đang mỗi người đẩy một cái xe đẩy em bé thì gặp Tô Vân ở hành lang.

Tô Vân đã không còn ấn tượng gì về Lệ Uyển nữa, đã lâu không gặp Tô Yên, thấy cuộc sống của Tô Yên toàn vẹn như vậy, bản thân lại là một người mẹ đơn thân đã ly hôn nuôi một đứa con gái, tâm lý cô ta đột nhiên hơi mất cân bằng.

Người phụ nữ này ấy mà, cứ lúc nào tâm lý mất cân bằng là lại phải tuôn ra vài câu chua ngoa.

“Ê, đã lâu không gặp, tôi còn tưởng cô lại đắc tội với ai đó mà xảy ra chuyện rồi chứ.” Tô Vân đi tới, liếc mắt nhìn đứa bé trong xe đẩy: “Trông không giống Lục Cận Phong chút nào.”

Tô Yên cười lạnh: “Cô mồm mép như vậy, xem ra lại muốn được dạy cho bài học hả?”

“Nói đùa thôi mà. Sao nào? Đùa cũng không cho à?” Tô Vân nói với vẻ mặt ngứa đòn: “Mạng cô cũng lớn đấy, nhưng mà đắc tội với nhiều người quá rồi. Tự biến mình thành tội phạm truy nã được cũng tài thật chứ.”

Tô Vân ôm con gái, trong lòng rõ ràng là đố kỵ ghen ghét, ngoài miệng lại nói toàn lời chanh chua.

Dưới góc nhìn của Tô Vân, Tô Yên là người đã đánh cắp mọi thứ của cô ta. Có lúc cô ta nghĩ thông suốt được, có lúc lại hoàn toàn đi vào bế tắc.

Nếu ban đầu cô ta gả cho Lục Cận Phong thì bây giờ cô ta đã là mợ Lục được người người kính trọng ngưỡng mộ rồi.

Lệ Uyển nhíu mày, vừa định nói gì đó thì Tô Yên đã đốp lại nhẹ như mây như gió: “Phải rồi, dì Tần ở trong đó vẫn khỏe chứ? Đã ở trỏng gần hai năm rồi, không biết dì đã học ngoan, đã nhận được bài học hay chưa nữa.”

Tần Phương Linh hoàn toàn là con cừu thế tội của Tô Vân.

“Mày…” Tô Vân đỏ mặt một hồi, cô ta vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Tần Phương Linh, đó là mẹ cô ta, cơ mà lúc đó cô ta đổ tội cho người khác cũng dứt khoát lắm cơ.

Tô Yên liếc nhìn đứa bé trong tay Tô Vân: “Vì đứa bé, tôi khuyên cô làm người cho tốt, cay cú chửi rủa tôi cũng vô dụng thôi.”

Tô Vân buột miệng: “Người kết hôn với Lục Cận Phong lẽ ra phải là tao, mày chẳng khác nào kẻ trộm lấy đi tất cả những gì thuộc về tao.”

Tô Yên thấy hơi buồn cười, lô-gích kiểu gì thế này?

Đang nói thì một chất giọng quen thuộc truyền đến.

“Hướng Nam, anh nhìn xem con gái của chúng ta giống anh biết bao nhiêu, trông đáng yêu quá đi.”

Đây là giọng của Vạn Linh San.

Hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, cả đám rủ nhau đưa con đến bệnh viện.

Sở Hướng Nam cùng Vạn Linh San đưa con đi khám sức khỏe cũng vừa từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra, mấy người gặp nhau ở hành lang đều tỏ ra khá kinh ngạc.

Duyên số gì đây.

Tâm trạng của Sở Hướng Nam là phức tạp nhất, trước mặt anh ta bây giờ là vợ hiện tại, vợ cũ và bạn gái cũ.

Ánh mắt Sở Hướng Nam vẫn hướng đến phía Tô Yên trước tiên, trên mặt bất giác nở nụ cười.

Đối với một người đàn ông, tình đầu luôn khó quên nhất.

Tô Vân chú ý tới ánh mắt của Sở Hướng Nam, cô ta đứng trước mặt Tô Yên chặn lại tầm mắt của Sở Hướng Nam: “Sở Hướng Nam, trùng hợp quá, đã gặp nhau rồi thì anh đưa tiền trợ cấp nuôi con tháng này cho tôi luôn đi.”

Tô Vân có thiếu tí tiền trợ cấp nuôi con đó không?

Chắc chắn không thiếu.

Nhưng cô ta phải khiến Sở Hướng Nam và Vạn Linh San cảm thấy ghê tởm mới thỏa.

Quả nhiên Vạn Linh San lập tức không vui: “Con gái của cô, tại sao cô lại bắt chồng tôi đưa tiền trợ cấp nuôi con?”

“Không nhận hả? Vậy được rồi, làm xét nghiệm quan hệ cha con đi, tìm truyền thông đến đưa tin làm ầm ĩ lên, đến tòa án, tôi xem tòa án sẽ quyết định như thế nào.”

Tô Yên khá là ngạc nhiên, đầu óc Tô Vân tự nhiên dùng tốt thế, chỉ số thông minh cũng tăng lên đáng kể rồi.

Quả nhiên chỉ cần không bị đũy tình yêu ám vào người thì chẳng có người phụ nữ nào là ngu ngốc cả.

Vạn Linh San cũng bắt đầu nóng máu: “Tô Vân, cô đừng hòng uy hiếp tôi, cô không biết xấu hổ dụ dỗ chồng tôi, bây giờ còn muốn bào tiền nuôi con, cô nghĩ tôi đây dễ bắt nạt thật hả.”

“Một tay làm sao vỗ ra tiếng.” Tô Vân nhìn Sở Hướng Nam với đôi mắt cực kỳ đau buồn, miệng lại buông ra mấy lời xấu xa: “À này, tối hôm qua tôi thấy chồng cô ra khỏi khách sạn Bốn Mùa rồi lên xe với một em người mẫu tươi non mơn mởn đấy, còn ôm eo người ta nữa. Con mèo này muốn đi ăn vụng, cô nghĩ mình cản được chắc?”

Vạn Linh San tức nổ phổi: “Sở Hướng Nam, anh giải thích cho tôi chuyện gì đây, không phải anh nói tối hôm qua phải tăng ca sao?”

Sở Hướng Nam bật chế độ mở to mắt nói dối: “Anh tăng ca thật mà, em đừng nghe con mụ Tô Vân điên khùng kia khua môi múa mép...”

Tô Yên lười xem ân oán tình thù của ba con người này, lập tức cùng Lệ Uyển đẩy xe đẩy đi vào thang máy.

Đột nhiên, một người quen xuất hiện trước mặt cô.

Trái tim Tô Yên chớp mắt căng chặt. Lục Gia Hành?









Thích

Theo dõi

Quà

Vote

71

4212

14933

354

Bình luận nổi bật

Tổng số 1 câu trả lời



Lý Yến

tiếp







1 ngày trước

Viết bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.